Đại Thánh Truyện (Bản Dịch)

Chương 2366 - Chương 2693. Ta Không Cho Phép

Chương 2693. Ta Không Cho Phép
Chương 2693. Ta Không Cho Phép

"Thuận theo tự nhiên" khẳng định không phải là cái gì cũng đều không nghĩ không làm, mà là thuận theo quy luật tự nhiên. Tuy nói "Dục tốc thì bất đạt", nhưng đứng tại chỗ không động đậy thì càng là không được, then chốt là phải vừa đúng vừa đủ.

Phạm vi đất đai này nếu được quản lý tốt, liền có một nguồn điểm cống hiến cực kỳ ổn định, theo tu vi của hắn tăng lên, khả năng không thấp hơn điểm cống hiến có được từ nơi Quy Hải Linh Tôn.

Bên trong động phủ ở một ngọn núi xa, Cửu Thải Lộc hóa thành thiếu nữ, tóm chặt lấy vai nhỏ yếu của Nguyễn Dao Trúc mà dùng sức lắc:

"Nhất định phải đem hắn đuổi ra khỏi đây, nhất định phải đem hắn đuổi ra khỏi đây! Ngươi có nghe hay không?"

"Hắn lại không có làm gì sai sót cả?"

Nguyễn Dao Trúc bất đắc dĩ lắc đầu theo:

"Cửu nhi, ta cầu ngươi ngươi đừng lắc nữa."

"Chính là như vậy mới đáng sợ! Ngươi nên nhìn đến vẻ mặt mới vừa rồi của ngươi."

Nguyễn Dao Trúc cũng có chút mất tự nhiên:

"Ta chỉ là không phục hắn đã từng nói là ta quá may mắn mà thôi."

Cửu Thải Lộc nói:

"Người cảm thấy như vậy, nhưng trước khi hắn đến, ngươi có từng giải thích nhiều như vậy với ai sao? Tin tưởng ta, đây là kiếp nạn của ngươi đấy!"

Có bị đánh vỡ đầu thì Lý Thanh Sơn cũng không nghĩ ra, chính mình sẽ nhận được đánh giá như vậy, chẳng qua nếu thật sự nghe được, đại khái hắn cũng sẽ không cảm thấy có gì sai. Chuyện như vậy hắn không phải là không có trải qua, trước đây không lâu liền hóa thành kiếp nạn, đem Tự Long từ ngôi vị hoàng đế kéo xuống.

"Ta đi nói với hắn, để hắn lập tức rời khỏi Bách Thảo viên!"



Nàng nhẹ nhàng nhảy bật lên hóa thành hươu trắng chạy ra ngoài động phủ.

“Ta không cho phép!”

Nguyễn Dao Trúc đột nhiên giơ tay lên, thanh đằng vươn lên đan thành một tấm lưới che kín cửa động phủ, vạn lá lá ngàn hoa nở rộ khắp trời.

Cửu Sắc Lộc quay đầu lại nhìn:

“Ngươi có biết đã rất lâu rồi ngươi không tức giận như vậy rồi không, Nguyễn mộc đầu, ngươi đang thuận theo tự nhiên thật sao?”

Sắc mặt Nguyễn Dao Trúc hơi dao động. Việc đời không được như ý, nàng đã quen với lòng người hiểm ác tham lam rồi. Tuy vẫn hay lải nhải, lo chuyện bao đồng nhưng nàng không hề mong có thể thay đổi được ai. Nàng tình nguyện trông coi Bách Thảo viên, để mọi chuyện thuận theo tự nhiên. Nhạc Thiên muốn đánh cược thì cứ để hắn đánh cược, còn Bạch Lộc quốc nên diệt thì cứ bị diệt thôi!

Lý Thanh Sơn có thể thay đổi được, mặc dù hắn quá cố chấp với đạo của mình thế nhưng hắn không phải hạng người ngu xuẩn mất khôn. Tuy hắn đã trả qua muôn ngàn đắng cay mới tới được đây mà hắn vẫn không mất đi lòng nhân ái, cuối cùng hắn cũng có được một chút yên bình ở Bách Thảo viên. Sao nàng có thể bỏ mặc không quan tâm cho được.

Nàng không cảm thấy đây là tình cảm gì, nhưng khi nghĩ tới vẻ mặt vừa kinh ngạc vừa thất vọng của hắn thì nàng lại cảm thấy không đành lòng. Không muốn làm ra chuyện như vậy.

“Cửu nhi, đây là chuyện của riêng mình ta!”

“Nguyễn Dao Trúc, sao ngươi lại dám nói như vậy! Tức chết ta rồi, ngươi giỏi thì cản ta lại đi, nếu không đuổi được tên tiểu tử kia ra khỏi Bách Thảo viên thì ta thề sẽ không bỏ qua!”

Cửu Sắc Lộc vung đôi sừng hươu lộng lẫy, muôn hoa úa tàn, vạn lá điêu linh, thanh đằng đứt tung tóe.

“Được rồi, đừng giận nữa.”

Nguyễn Dao Trúc bước lên phía trước dịu dàng vuốt ve cổ của Cửu Sắc Lộc, nhẹ nhàng trấn an:

“Ta biết ngươi chỉ muốn tốt cho ta. Nếu hãm vào kiếp số là do đạo tâm của ta chưa kiên định, không thể trách người ngoài được.”

Rồi nàng xoay một vòng tại chỗ, chiếc quần la màu lục tung bay phấp phới. Nàng mỉm cười nói:

“Không lẽ ta lại thủy tính dương hoa*, khiến ngươi không thể tin tưởng được hay sao?”

*Thủy tính dương hoa: Chỉ nữ giới tác phong tùy tiện hay thay đổi tình cảm

Cửu Sắc Lộc chuyển mắt, nói:

“Hay là chúng ta đánh cược đi?”

“Hình như dạo này có quá nhiều ván cược rồi, ngươi biết ta không bao giờ thích đánh cược mà.”

Nguyễn Dao Trúc bất lực nói:

“Được rồi, ngươi muốn đánh cược cái gì?”

Cửu Sắc Lộc nói:

“Đánh cược xem liệu tiểu tử kia có rời khỏi Bách Thảo viên không!”

“Cái này…”

Bây giờ tâm trạng của Lý Thanh Sơn rất tốt, sau khi hiểu rõ Kỳ Lân chi đạo xong đã đả thông được một chút bình cảnh. Sau đó chỉ cần bước từng bước là được, đồng thời còn phải chuẩn bị cho việc kinh doanh ở dược điền xung quanh phương viên trăm dặm.

Một tiếng ho khan quen thuộc vang lên. Cửu Sắc Lộc ung dung vượt qua gió tuyết mà tới.

“Này, sao ngươi lại tới đây. Nguyễn sư tỷ đâu rồi?”

Cửu Sắc Lộc không được tự nhiên lắm, nói:

“Nàng đang tu hành trong động phủ. Ta bí mật tới đây để nói vài lời với ngươi.”

“Nói cái gì?”

Lý Thanh Sơn nhìn nàng từ trên xuống dưới, không lẽ nàng thích mình, nhưng tại sao lại không biến thành hình người chứ.

Cửu Sắc Lộc khó chịu vì bị hắn nhìn, nói:

“Ta hy vọng ngươi có thể cách xa nàng ra!”

Lý Thanh Sơn thầm nghĩ, lời nói thật quen thuộc. Hình như từng nghe thấy ở đâu rồi, bật cười nói:

“Giờ vẫn chưa cách đủ xa à?”

“Ta mong ngươi hãy rời khỏi Bách Thảo viên.”
Hết chương 2693.
Bình Luận (0)
Comment