Đại Thánh Truyện (Bản Dịch)

Chương 2367 - Chương 2694. Nói Thẳng Thì Ngươi Rất Tốt

Chương 2694. Nói Thẳng Thì Ngươi Rất Tốt
Chương 2694. Nói Thẳng Thì Ngươi Rất Tốt

“Tại sao chứ?”

Lý Thanh Sơn hơi tò mò, hồi nãy hắn vẫn trò chuyện bình thường với Nguyễn Dao Trúc, lúc đó chỉ Cửu Thải Lộc này còn nhìn đăm đăm vào hắn một cách đầy ghét bỏ.

“Bởi vì ngươi làm loạn trật tự ở Bách Thảo viên, tạo ra ảnh hưởng không tốt cho nơi này.”

“Ngươi nói vậy thì thật bất công, rõ ràng là người khác tới gây phiền phức cho ta. Với lại chờ ta vượt qua được bốn lần thiên kiếp thì tất nhiên ta sẽ tạo ra trật tự mới cho nơi này rồi.”

Lý Thanh Sơn nói với vẻ vô cùng tự tin khiến Cửu Sắc Lộc không ngờ tới, nhưng vẫn cố tình miệt thị:

“Trật tự mới. Khẩu khí cũng lớn lắm!”

Lý Thanh Sơn giang rộng hai cánh tay, nói:

“Chờ ta vượt qua được bốn lần thiên kiếp thì ta sẽ có mười phân thân, ta sẽ càng hiểu rõ về Tự Nhiên chi đạo hơn. Tới lúc đó ngươi có thể đuổi tên tiểu tử Thẩm Ngọc Thư kia ra ngoài.”

Cửu Sắc Lộc không nói được gì. Nếu người khác nói vậy thì có thể coi như ăn nói ngông cuồng, nhưng hình như hắn có thể làm được thật. Nó không nhịn được, nói:

“Nếu nói vậy thì ta không hy vọng nàng ấy qua lại thân thiết với nam nhân.”

Lý Thanh Sơn giật thót, lùi về phía sau nửa bước:

“Hai ngươi là loại quan hệ đó sao?”

Không lẽ là: Trong lòng mỗi người đều có một đóa hoa bách hợp hay sao? Lại nhớ những lời Nguyễn Dao Trúc từng nói, vào lúc nàng đau khổ nhất may mà có được sự nâng đỡ của Cửu Sắc Lộc. Nếu vậy thì cũng không thấy kỳ lạ. Chỉ thấy hơi đáng tiếc mà thôi.

Hắn vừa dứt lời thì cảm giác đau nhức từ chân truyền lên, vó hươu giẫm thẳng lên chân hắn rồi nghiền mạnh. Cửu Sắc Lộc nghiến răng nói:

“Ngươi đang nói lung tung gì đấy?”

Trong động phủ ở Bách Thảo viên vang lên một tiếng cười khẽ. Nguyễn Dao Trúc vui vẻ nhìn Cửu Sắc Lộc ăn trái đắng, cũng cảm thấy lòng mình ấm áp. Vì Cửu Sắc Lộc làm tất cả đều là vì mình. Họ làm bạn với nhau đã ngàn năm, vui buồn cùng nhau, đồng sinh cộng tử. Còn thân thiết hơn cả loại quan hệ kia.

Lý Thanh Sơn nhìn xuống dưới chân, mở tay nhún vai nói:

“Ta đang không hiểu gì đây! Rõ ràng ta đã làm rất tốt, cũng giúp đỡ Nguyễn sư tỷ rất nhiều, vì sao ngươi lại đột nhiên muốn ta rời đi? Đây là ý của ngươi hay của Nguyễn sư tỷ?”

Cửu Sắc Lộc chậm rãi rút chân về, nói:

“Thôi được, để ta nói thẳng! Dao Trúc không biết chuyện này, đây là ý của ta.”

Lý Thanh Sơn bực bội:

“Rốt cuộc ngươi ngứa mắt ta ở chỗ nào? Dù gì ta cũng có một chút huyết mạch của Kỳ Lân, còn giúp ngươi thắng được một lượng lớn Thanh Ngọc Bài. Ngươi không muốn làm bạn với ta thì cũng không tới mức thù địch với ta như vậy chứ?”

“Nói thẳng thì ngươi rất tốt, ta không ghét ngươi. Chỉ dựa vào việc ngươi giúp chúng ta thắng được nhiều Thanh Ngọc Bài như vậy thì ta nên cho ngươi nhiều chỗ tốt hơn một chút. Nhưng Dao Trúc đang trong thời điểm mấu chốt kiến tạo Nhân Tiên, ta không muốn có bất kỳ hay bất kỳ chuyện gì làm ảnh hưởng tới nàng, khiến nàng phải phân tâm.”

“Nàng đối xử dịu dàng với tất cả mọi người, cũng là vì ngươi rất giỏi nên nàng mới đặc biệt dịu dàng với ngươi. Ta không cảm thấy giữa hai người các ngươi có cái gì cả, nhưng chỉ cần có một phần vạn khả năng ta cũng phải tránh xa, ngươi hiểu không? Thế này đi, ta sẽ không để ngươi chịu thiệt đâu, nếu người bằng lòng rời đi thì ta sẽ cho ngươi một trăm Thanh Ngọc Bài, coi như bồi thường cho ngươi.”

Lý Thanh Sơn im lặng một lát, chắp tay đứng dưới tàng cây đi lại vài vòng. Rồi đột nhiên nói:

“Ngươi nói rất đúng, ta nên rời đi, nhưng ta không cần Thanh Ngọc Bài, ngươi cũng chẳng nợ ta cái gì cả. Ngươi không cần phải bồi thường cho ta.”

Nếu không thì tình tiết sẽ rất quen thuộc, chắc chắn là kiểu tình tiết “Cho ngươi một triệu, ngươi phải rời khỏi nữ nhi của ta”.

“Ngươi đồng ý sao?”

Cửu Sắc Lộc kinh ngạc, ban đầu còn tưởng ít nhất hắn sẽ đòi nhìn thấy Nguyễn Dao Trúc. Nàng không ngờ hắn lại đồng ý nhanh như thế.

“Ừ, vậy ta sẽ đi chào tạm biệt Nguyễn sư tỷ, mà tốt nhất là không nên gặp. Ta sẽ viết một bức thư tạm biệt, ngươi hãy mang cho nàng giúp ta!”

Lý Thanh Sơn vừa nói vừa tìm giấy bút, không hề có vẻ chậm trễ hay lưu luyến nào.

Cửu Sắc Lộc không hiểu vì sao lại nháy mắt liên tục, chuyện này thuận lợi tới mức khiến nàng có cảm giác không chân thật.

“Tại sao? Tại sao chứ? Rõ ràng tên tiểu tử này rất cố chấp và ngông cuồng, chắc chắn không phải loại người sẽ động lòng vì vài lời nói, cũng không phải đồng ý vì sợ mình. Ngay cả Nhạc Thiên hắn cũng không coi ra gì, còn nói phải làm sư huynh của Nguyễn mộc đầu nữa. Mình cho hắn Thanh Ngọc Bài mà hắn cũng từ chối, rốt cuộc là thế nào? Chết tiệt, nếu cứ như vậy thì không phải mình sẽ thua à!”
Hết chương 2694.
Bình Luận (0)
Comment