Nàng và Nguyễn Dao Trúc đã đánh cược với nhau rằng liệu có thể khuyên được hắn rời khỏi Bách Thảo viên hay không. Nếu không thể khuyên được thì chứng minh hắn có tâm tư khác với Thẩm Ngọc Thư, chỉ là hắn giấu quá sâu mà thôi. Mà hắn lại nguy hiểm hơn Thẩm Ngọc Thư rất nhiều, dù chỉ là vạn nhất cũng phải đuổi hắn ra ngoài.
Hay nói cách khác, nếu hắn đồng ý rời đi thì có thể ở lại. Hắn không muốn đi thì sẽ bị đuổi đi.
Nguyễn Dao Trúc gay gắt quá nên nàng đành phải đồng ý. Nếu không để tới lúc nàng nổi tính tình lên thì Lý Thanh Sơn chắc chắn không thể ở lại được.
Bây giờ lại nghe thấy Lý Thanh Sơn sảng khoái đồng ý rời đi như vậy, nụ cười trên môi nàng ngày càng tươi tắn hơn. Nhưng cũng khiến nàng cảm thấy kỳ lạ, Lý Thanh Sơn vội vàng viết mấy cái đã viết xong, muốn nhanh chóng bàn giao công việc như đang muốn chạy trốn vậy.
Không khỏi thấy hơi buồn bã, không lẽ hắn không hề lưu luyến một chút nào hay sao?
Cửu Sắc Lộc nhìn tờ đơn xin rời đi kia, bên trong không hề có suy nghĩ oán hận nào, trái lại còn nói rằng do mình đột nhiên có việc quan trọng, không thể không rời khỏi Bách Thảo viên được. Rất mong Nguyễn Dao Trúc có thể tha lỗi, thực sự không thể bới ra được một lỗi sai nào.
“Ngươi… Ngươi cũng không cần phải gấp như vậy chứ?”
Nàng đột nhiên nhận ra mình vừa làm một chuyện rất ngu xuẩn, nếu nàng muốn đuổi Lý Thanh Sơn ra ngoài thì đáng lẽ phải khuyên Lý Thanh Sơn ở lại. Bây giờ nàng xoắn xuýt tới mức muốn đập đầu vào cây.
Cửu Sắc Lộc vẫn không cam lòng, dò xét thử:
“Ngươi không muốn gặp nàng một lần để tạm biệt lần cuối sao? Có lẽ nàng sẽ khuyên ngươi ở lại đấy.”
Lý Thanh Sơn thở dài, lắc tay nói:
“Không gặp, không muốn gặp, sợ rằng sau này sẽ không gặp được nữa.”
Nguyễn Dao Trúc hơi buồn bã, cảm thấy tủi thân:
“Dù không thể níu ngươi ở lại Bách Thảo viên được, nhưng ta chưa từng làm ra việc gì có lỗi với ngươi, cớ sao ngươi lại có thể nói ra những lời tuyệt tình như thế!”
Cửu Sắc Lộc bắt đầu mừng thầm, dù phải dùng kế thì cũng phải khiến Nguyễn Dao Trúc ghét hắn, đánh cược chỉ là thứ yếu mà thôi. Rồi ra vẻ thở dài:
“Quả nhiên ngươi đã rất bất mãn, nhưng là chuyện bình thường trên đời mà thôi. Ngươi vừa ổn định lại có nơi tu hành tốt như vậy đã bị ép rời đi, là ai cũng sẽ bất mãn thôi. Thẩm Ngọc Thư tu hành Tự Nhiên Thiên Thư. Hắn làm ở Bách Thảo viên trên trăm năm, có giúp đỡ rất lớn đối với Nguyễn Dao Trúc. Nhưng ngươi yên tâm, sau này ta cũng sẽ đuổi hắn ra ngoài!”
Còn cố tình lấy Thẩm Ngọc Thư ra để kích thích Lý Thanh Sơn, rồi thầm nghĩ:
“Ha, tiểu tử, các ngươi làm loạn một trận thì ta lấy hắn ra để khiêu khích, hắn có thể ở lại còn ngươi thì phải rời đi. Để ta xem ngươi có phục hay không, không phục thì cứ ở lại đi!”
“Hóa ra Thẩm Ngọc Thư cũng tu hành Tự Nhiên Thiên Thư, khó trách khí tức có vài phần giống với Nguyễn sư tỷ. Nhưng ta cảm thấy vẫn nên để hắn ở lại Bách Thảo viên hơn!”
“Cái gì?”
Cửu Sắc Lộc nghi ngờ không biết mình cho đang nghe nhầm hay không, đây thực sự là Lý Thanh Sơn, người nói không hợp một câu đã ra tay dạy dỗ Thẩm Ngọc Thư hay sao?
Lý Thanh Sơn mỉm cười, nói:
“Yên tâm, ta không nhỏ mọn như vậy đâu. Nguyễn sư tỷ đối xử với ta thế nào ta không nói tới nữa, trái lại phải cảm ơn ngươi.”
“Cảm ơn ta cái gì?”
“Cảm ơn ngươi vì đã nhắc nhở ta, không thì sẽ làm ảnh hưởng tới tu hành của Nguyễn sư tỷ. Nếu là vậy thì ta sẽ cực kỳ hối hận.”
Cửu Sắc Lộc giật mình, nói:
“Vậy vì sao ngươi lại muốn Thẩm Ngọc Thư được ở lại?”
“Bởi vì ngươi đã đoán sai một số việc, loại người như Thẩm Ngọc Thư vốn chẳng mang lại chút nguy hiểm nào cho Nguyễn sư tỷ cả. Dù sao Bách Thảo viên vẫn phải kinh doanh cho tốt, không bằng cứ để hắn ở lại.”
“Mà ta mang lại nguy hiểm cho nàng đâu chỉ có một vạn phần đâu!”
Lý Thanh Sơn hất mái tóc dài, thổn thức nói:
“Cho dù ta không có suy nghĩ không an phận đâu, nhưng mà mị lực lớn cũng là một cái tội!”
Một tiếng động lớn vang lên, kèm theo đó là tiếng gãy xương. Mặt đất nứt nẻ rồi sụp xuống.
Lý Thanh Sơn kinh ngạc nói:
“Ngươi đạp ta làm gì?”
“Không biết, ta không nhịn được!”
Cửu Sắc Lộc rít ra một câu từ kẽ răng, chưa gặp ai vô liêm sỉ như thế này bao giờ cả. Loại ngu si này lấy tự tin từ đâu chứ?
Trong động phủ Bách Thảo viên, Nguyễn Dao Trúc cười run người. Đang nói cái gì vậy chứ!
Lý Thanh Sơn lắc tay, nói:
“Rút móng ra đi, ta phải đi rồi!”
“Ngươi có thể không đi cũng được.”
Cửu Sắc Lộc nghiến răng nói. Nàng căn bản không có phần thắng ván cược đối với loại thần kinh này.
“Ta phải đi!”
Lý Thanh Sơn kiên quyết nói, rồi mạnh mẽ rút chân về.
Xưa nay hắn luôn là người ân đền oán trả, Nguyễn Dao Trúc có ân tình rất lớn với hắn. Tuy hắn phong lưu lêu lổng là vậy, nhưng người ta có ân với hắn thì hắn sẽ không bao giờ làm tổn thương, đây chính là nguyên tắc của hắn.
Hết chương 2695.