“Đi đi đi, mời ngươi đi nhanh một chút!”
Cửu Sắc Lộc quay đầu lại, cảm giác mình sắp bị hắn ép phát điên.
“Được rồi, Cửu Nhi, ngươi thua rồi, đừng tức giận nữa.”
Nguyễn Dao Trúc hiện thân dưới tàng cây, nói rõ nguyên nhân sự việc xong thì áy náy nói:
“Xin lỗi vì lại lấy ngươi ra để đánh cược, là do Cửu Nhi quá lo lắng cho ta, quá cẩn thận từng li từng tí nên mới phải chứng minh với nàng bằng cách này. May mà ngươi không phải loại người như vậy.”
“Không, nàng ấy nói đúng, đó là vấn đề của ta.”
Lý Thanh Sơn chắp tay, nói tiếp:
“Nguyễn sư tỷ, ý tốt của ngươi ta xin ghi nhớ trong lòng, núi vẫn còn đó, nước vẫn chảy dài, sau này ta chắc chắn sẽ hậu báo!”
Nguyễn Dao Trúc cười khổ, nói:
“Xin ngươi hãy ở lại! Người sư tỷ như ta tuyệt đối sẽ không có suy nghĩ không an phận gì đâu.”
“Thật không?”
“Thật.”
Nguyễn Dao Trúc vừa bực mình vừa buồn cười.
Lý Thanh Sơn thở phào nhẹ nhõm, nói:
“Vậy thì ta yên tâm rồi!’
Lại thấy hơi bất an:
“Lúc nào ngươi cần ta rời đi thì cứ nói một câu là được.”
“Ta sẽ không nói đâu. Mong rằng sau này ngươi sẽ không nói những câu như ‘Sau này sẽ không gặp lại nữa’, nói vậy khiến ta cảm thấy rất đau lòng.”
Nguyễn Dao Trúc chân thành nói. Tuy việc “Tự tin không phân biệt” này của hắn làm mọi việc trở nên kỳ quái, nhưng tâm ý của hắn không phải giả. Thà buông bỏ khối bảo địa Bách Thảo viên để tu hành này, còn không quan tâm đánh cược với Nhạc Thiên cũng không muốn gây uy hiếp tới nàng.
“Ài, thật ra thì ta cũng không chịu nổi, thôi, dù ta ở lại Bách Thảo viên thì ngươi cũng cố gắng đừng để gặp ta!”
“Hừ, ta muốn tới thì tới, đây là địa bàn của ngươi hay là của ta!”
Nguyễn Dao Trúc tức giận, giờ đã cảm nhận được tâm trạng của Cửu Nhi rồi. Người này rất biết cách chọc người tức giận, cứ làm như ta tới gặp ngươi vài lần đã không nhịn được muốn lấy thân báo đáp vậy.
“Ta nói là muốn tốt cho ngươi thôi, thật ra ta có rất nhiều nữ nhân…”
“Ngươi còn nói như vậy là ta tức giận thật đấy.”
Nguyễn Dao Trúc cắt lời, nheo mắt lại. Dù gì nàng vẫn còn lòng tự ái, từ nhỏ tới lớn nếu không phải là người đứng ở trung tâm thì cũng chưa từng được đối xử như thế bao giờ. Ngày xưa bị đồng bạn phản bội đa phần đều do họ ghen tị mà ra. Ngay cả trong đám đệ tử chân truyền này cũng có rất nhiều người bằng lòng kết làm đạo lữ với nàng, tiểu tử nhà ngươi quá tự cao.
“Thôi được rồi! Ta phải tu hành.”
Lý Thanh Sơn hạ lệnh tiễn khách, nhìn nàng tựa như đang nhìn một cô nương không biết trời cao đất rộng là gì. Chỉ thiếu điều xoa đầu nàng rồi nói:
“Mau về nhà đi!”
“Lý Thanh Sơn!”
Nguyễn Dao Trúc cảm thấy bầu không khí thật kỳ quái bèn muốn rời đi, nhưng nếu cứ thế mà đi thì không được tự nhiên lắm. Cũng quên mất mượn cớ, đành oán trách nhìn về phía Cửu Nhi.
“Thiên a, cuối cùng ta cũng biết cái gì gọi là chạy trời không khỏi nắng. Hai người điên các ngươi tự thu xếp ổn thỏa đi!”
Cửu Sắc Lộc không nhìn nổi nữa, thở dài một hơi. Không những không đạt được mục đích mà trái lại còn trợ công đẩy ngược một cái. Đành phải tức giận đạp gió tuyết lao đi.
…
Tuyết rơi dày đặc nối tiếp nhau, trên cây bồ đề ngưng tụ đầy băng sương, những chiếc lá vàng không bao giờ héo úa chiếu ánh vàng xuyên qua sương tuyết.
Thiết hồ lô treo ngược trên cao, sau khi lắc mạnh vài lần, không thể tránh được rơi xuống một giọt rượu cuối cùng.
Lý Thanh Sơn mạnh mẽ chép miệng: “Có vẻ như năm mới sắp đến rồi.”
Có câu nói ‘Trong núi không có giáp, lạnh không biết năm’, thời gian của tu hành giả thường tính bằng trăm ngàn năm, ‘Kế hoạch một năm’ của người phàm dường như không có nhiều ý nghĩa.
Nhưng nếu đã từng là người phàm, không thể hoàn toàn không cảm khái. Huống chi một thân một mình, ăn gió uống tuyết, phiêu bạt vạn dặm.
Thời gian như thoi đưa, tuổi già lạnh lùng vô cùng.
Vạn vật ngừng phát triển, công việc cũng ít đi rất nhiều, mọi người đều tụ tập ở thị trấn nhỏ để ăn mừng. Bởi vì Bách Thảo Viên này, cảm giác của họ về các mùa rõ ràng hơn nhiều so với tu hành giả bình thường.
Tiếng cười nói vui vẻ thổi qua núi xa, theo gió lạnh truyền đến, còn có các loại mùi thơm của thức ăn.
Lý Thanh Sơn không khỏi hít sâu một hơi, đương nhiên sẽ không có ai tới mời hắn, ngoại trừ Thẩm Ngọc Thư, hắn thậm chí không nói chuyện với bọn họ, hắn cũng vui vẻ yên tĩnh. Tuy nhiên, kể từ khi bị Cửu Sắc Lộc thăm dò, Nguyễn Dao Trúc cũng không tới nữa, xem ra là sáng suốt tiếp nhận đề nghị của hắn.
Tuy rằng cũng không hối hận, nhưng cũng khó tránh khỏi có chút tiếc nuối, không thể không nói, hắn vẫn rất thích nàng. Nếu không có Cửu Thiên Chi Chí kia, cùng nàng ở trong Bách Thảo Viên này sống bên nhau dường như cũng là lựa chọn không tồi, nhưng mà cần gì phải là nàng chứ?
Hết chương 2696.