Một khi bị trục xuất khỏi Bách Thảo Viên, không khỏi sẽ ảnh hưởng rất lớn đến việc tu hành, còn có thể gặp phải vô số nghi ngờ, thậm chí bị chèn ép. Bởi vì người trong Vạn Tượng Tông thật sự quá kỳ vọng vào nàng, đối địch với nàng chẳng khác nào khắc hai chữ ‘người xấu’ ở trên mặt.
Đang lúc hắn không dám nghĩ tiếp, một tu hành giả lặng lẽ đi tới sau Thẩm Ngọc Thư, truyền niệm:
“Thẩm sư huynh, tiểu tử đó đã rời khỏi Bách Thảo Viên rồi.”
“Tốt, rất tốt!”
Thẩm Ngọc Thư ngửa đầu uống một hơi cạn sạch, bỏ lại ly rượu, bay vào không trung.
Mọi người hai mắt nhìn nhau, không biết đã xảy ra chuyện gì.
Trong động phủ Bách Thảo, Nguyễn Dao Trúc hơi nhíu mày:
“Thẩm Ngọc Thư này, cũng thật quá đáng.”
Cửu Sắc Lộc hóa thành hình người, nằm ngang trong giỏ, bắp chân tinh xảo đong đưa qua lại, lười biếng nói:
“Hắn sợ bị trục xuất khỏi Bách Thảo Viên, muốn được ăn cả ngã về không.”
Nguyễn Dao Trúc thở dài:
“Hắn đã ở Bách Thảo Viên nhiều năm như vậy, không có công lao cũng có khổ lao. Chỉ cần từ nay về sau, hắn kiềm chế bản thân một chút và nghiêm túc làm việc, sao ta có thể tuyệt tình như vậy.”
“Ha ha, mặc dù các ngươi đều tu Tự Nhiên Thiên Thư, nhưng phương hướng lại khác nhau rất lớn. Những gì ngươi nhìn thấy là sự phát triển của vạn vật, trời cao có đức hiếu sinh, lấy lòng nhân từ chăn nuôi chúng sinh, đây là thái độ vương giả. Hắn hao hết trăm cay ngàn đắng mới bò đến bước này, những gì hắn nhìn thấy chính là sự tranh chấp của vạn vật. Cho nên hắn mới dốc sức dẹp bỏ những người có uy hiếp đối với mình, còn muốn nhận được càng nhiều ánh mặt trời và mưa từ chỗ của ngươi, đây là thái độ lưu manh.”
“Nhưng cuối cùng công pháp cũng là chết, nhân tài là sống, chúng ta đã vượt qua cái gọi là vua và dân của người phàm từ lâu! Lý sư đệ cũng không phải xuất thân vương tộc, nhưng hắn có hoài bão và tính quyết đoán còn hơn cả ta.”
“Tiểu tử đó là một tên lập dị, ta xin ngươi đừng khen hắn nữa. Theo góc nhìn của Thẩm Ngọc Thư, đương nhiên ngươi sẽ trục xuất hắn khỏi Bách Thảo Viên. Dù vua có nhân đức như thế nào thì dân chúng cũng sẽ hoài nghi. Hơn nữa, không ai có thể chịu đựng được những người muốn làm tổn hại đến việc tu hành của mình. Ngươi vẫn luôn quá dễ nói chuyện, ngươi nên đánh hắn một cách hung ác từ lâu. Nhưng cũng tốt, ít nhất hắn sẽ không có bất kỳ trở ngại gì với ngươi, an toàn hơn tiểu tử kia nhiều.”
“Không được, ta muốn ngăn cản hắn.”
“Cái gì hắn cũng chưa làm. Này, chẳng lẽ cuối cùng ngươi cũng học được lấy thân phận để tử chân truyền để chèn ép người khác rồi sao?” Cửu Sắc Lộc trêu ghẹo.
“Ít nhất cũng phải nhắc nhở Lý sư đệ.”
“Ngươi muốn gặp hắn?”
“Nói bậy.”
“Không muốn gặp thì tiết kiệm sức lực đi! Một người dám đánh cược với Nhạc Thiên thì sẽ sợ người khác được ăn cả ngã về không sao? Theo lời của hắn, không có quyết tâm đánh cược tính mạng thì cũng đừng dễ dàng bắt đầu một cuộc chiến.”
…
Trong đôi mắt Cửu Thải Lộc lóe ra tia sáng lạnh lùng hiếm thấy trong ngày thường, trong đó vừa có ý khuyên nhủ vừa có ý cảnh cáo.
Nguyễn Dao Trúc đành phải nói:
“Được rồi, ta không ra mặt, nhưng ta muốn nhờ đại sư tỷ giúp ta chú ý một chút. Bọn họ đều là người của Bách Thảo Viên, sao ta có thể ngồi yên không để ý tới được.”
Mặc dù Lý Thanh Sơn thiện chiến, nhưng Vạn Tượng tông là một nơi chú ý tôn ti bối phận. Nếu đánh nhau với một đệ tử ngoại đạo trong Vạn Tượng thành, chỉ sợ sẽ chịu thiệt thòi lớn. Nàng tự trách mình đã quá dung túng Thẩm Ngọc Thư, bây giờ hắn lại muốn hành động như một kẻ tiểu nhân để hại một người tốt, nàng tuyệt đối sẽ không mặc kệ.
“Đại sư tỷ!”
Cửu Sắc Lộc lộ ra nét mặt cổ quái, mặc dù nàng có thể hiểu được suy nghĩ của Nguyễn Dao Trúc, nhưng để cho người đó nhúng tay vào, dù không có chuyện gì cũng có thể gây ra phiền phức.
Nguyễn Dao Trúc cũng cảm thấy có chút không ổn, vẫn kiên trì nói:
“Ngay cả khi đổi Lý sư đệ thành Lý sư muội, ta cũng sẽ làm như vậy.”
Cửu Sắc Lộc nhìn vẻ mặt kiên quyết của nàng, biết khuyên nữa cũng vô ích:
“Được, được, tùy ý ngươi!”
Nàng thầm nghĩ:
“Như vậy cũng tốt, người đó lợi hại hơn ta nhiều. Hơn nữa giống như ‘loại quan hệ đó’ với Dao Trúc hơn. Một khi cảm thấy tên tiểu tử kia có uy hiếp, chắc chắn sẽ không bỏ qua, cũng sẽ mặc kệ đầu gỗ như ngươi nghĩ thế nào.”
Trên biển cũng có tuyết rơi dày đặc cùng với gió lạnh cuộn trào tàn phá bừa bãi, trên dưới trái phải, đông tây nam bắc loạn vũ, giữa biển trời một mảnh hỗn độn mênh mông, Lý Thanh Sơn gào thét chạy như bay trong đó.
Thẩm Ngọc Thư thấp thoáng phía sau hắn, vẻ mặt có chút hung dữ, không còn vẻ khiêm tốn thường ngày. Giống như một kẻ săn mồi đuổi theo con mồi, hận không thể lập tức ra tay giết chết Lý Thanh Sơn trên biển.
Nhưng hắn buộc mình phải chịu đựng suy nghĩ này, vì cả hai đều là đệ tử của Vạn Tượng tông, giết hại lẫn nhau là điều tối kỵ trong tông môn. Nếu hắn giết Lý Thanh Sơn, chính hắn cũng sẽ không thoát khỏi hình phạt. Về phần tình huống không phải là đối thủ của Lý Thanh Sơn, hắn chưa từng nghĩ qua.
Hết chương 2698.