Nữ hầu giả phụ trách tiếp đón vô cùng nhiệt tình giới thiệu, nàng đã cùng Lý Thanh Sơn đi dạo quanh Linh Thú Viên sắp được một vòng, mà vẫn không hề tỏ ra vẻ mặt sốt ruột dù chỉ một chút.
Lý Thanh Sơn theo ngón tay của nàng chỉ nhìn vào hai vành mắt đen kịt kia, thiết thực thú cũng nhìn lại hắn, có lẽ là vì mang theo huyết mạch Kỳ Lân, cũng rất thân cận với hắn. Điều này khiến hắn bất giác sinh ra một luồng thôi thúc mạnh mẽ muốn mua một con để nuôi dưỡng, nhưng ở đây là chọn thú để cưỡi chứ không phải là chọn thú cưng, cho nên không được để lãng phí thẻ bài.
Thế là liền lắc lắc cái đầu:
"Thôi bỏ đi! Ta thích tự mình đi."
Nữ hầu giả nói:
"Sư huynh, những lời của ngươi nói sai rồi. Cái gọi là 'vật cưỡi' chẳng qua chỉ là một cách nói mà thôi, trong thế hệ của ta đâu có người nào là không biết cưỡi mây đạp gió, cần gì phải cưỡi thú vật chứ. Nhưng thú cưỡi không chỉ là có liên quan chặt chẽ đến tính mệnh của người tu hành, mà còn là người bạn đồng hành suốt đời vui buồn cùng nhau. Nhưng có một điểm lợi ích mà ta không thể không đề cập tới, đó là có thể kéo dài tuổi thọ của người tu luyện."
"Nên nói thế nào nhỉ?"
"Người vốn là linh trưởng của vạn vật, nhưng đáng tiếc là tuổi thọ của chúng ta quá ngắn ngủi, không giống như yêu tộc dễ dàng có được tuổi thọ hàng vạn năm, cho nên liền muốn lấy mạnh bù yếu, thông qua việc nuôi dưỡng yêu thú ký kết minh ước để kéo dài tuổi thọ. Ngươi có biết Nhạc Thiên sư huynh ở Loạn Mệnh Phường không?"
Lý Thanh Sơn nói:
"Cũng biết một chút. Nhưng ta nghe nói rằng hắn đang ở trên hoàng tuyền cùng ngưu đầu A bàng đánh cược."
Nữ hầu giả cười thần bí:
"Đây chỉ là truyền thuyết mà thôi, ngưu đầu A bàng há chẳng phải rất dễ bị lừa như vậy sao, ngươi đã bao giờ thấy Tam Túc Kim Thiềm đó chưa?"
Lý Thanh Sơn gật gật đầu.
"Tam Túc Kim Thiềm giỏi nhất vẫn là thần thông trường thọ. E rằng Nhạc Thiên sư huynh chỉ là kéo dài một chút thời gian mà thôi. Vẫn là nhờ Tam Túc Kim Thiềm giúp hắn kéo chút hơi tàn này trở về."
Một mớ huyết thống thần ma các loại của Lý Thanh Sơn có tuổi thọ dài vô cùng. Từ trước đến nay chưa bao giờ phải xem xét về phương diện của vấn đề này. Hơn nữa tuổi thọ đối với hắn mà nói thì kỳ thực cũng không có ý nghĩa gì cả, nếu trong thời hạn đã ước định mà không thể đi tới cửu thiên, những kẻ thù của Ngưu ca kia sợ là cũng sẽ không buông tha cho cái dư nghiệt là hắn đây.
Tuy nhiên thông qua sự việc của Lâm Huyền, vẫn cảm thấy tuổi thọ đối với nhân loại người tu hành quan trọng biết bao nhiêu, Nguyên Anh tu sĩ bình thường cũng chỉ có tuổi thọ nghìn năm mà thôi, còn lâu mới có thể so sánh được với một yêu vương có tu vi ngang nhau.
Liếc nhìn tên thực thiết thú đáng yêu ngớ ngẩn kia:
"Ôi, những con yêu thú này cũng thật là đáng thương, bị người lợi dụng như vậy."
Nữ hầu giả trừng mắt nói:
"Sư huynh, không thể nói như vậy được! Người ở linh thú viên chúng ta đều rất là nhân hậu. Yêu thú lại có linh tính, nhưng chung quy cũng chỉ là yêu thú, không thể nào đánh đồng cùng với nhân loại được. Nếu đặt ở trong yêu thú đạo, mười ngàn cái doanh ngư trứng cũng chỉ có một phần trăm có thể biến thành doanh ngư, cũng chỉ có một cái có thể trưởng thành và đẻ trứng. Mà con doanh ngư trưởng thành này lại phải trải qua các loại đào thải, chạy thoát khỏi kẻ săn mồi, xác suất tu luyện thành yêu ma tinh quái lại càng mỏng manh ít ỏi, vậy tuổi thọ kéo dài thì có ích lợi gì?"
"Người vốn là linh trưởng của vạn vật. Chúng ta không chỉ tạo cho chúng nó một môi trường tốt hơn, quan tâm lo liệu đồ ăn thức uống và sinh hoạt thường ngày của chúng nó, mà còn phải truyền cảm hứng linh tính cho chúng nó nữa, dạy chúng nó tu hành và khiến cho chúng nó dấn thân vào con đường tu hành. Chỉ có tu hành thì chúng nó mới có thể có tuổi thọ dài như vậy, đối xử với chúng nó còn tốt hơn so với cả thân phụ của mình! Chúng nó chỉ lạy chúng ta một cái và phân cho chúng ta một phần tuổi thọ. Lẽ nào vẫn không công bằng sao?"
Hì!
Lý Thanh Sơn không nhịn nổi liền bật cười, nữ hầu giả này trái lại cũng thật thú vị, lại nghĩ đến phong thái của Quy Hải Linh Tôn cùng Cửu sắc lộc, hắn thấy người này không giống hưu, cũng không giống như cái con rùa kia, có lẽ cũng không có tư cách để thương xót những yêu thú này.
Con người dù cho sống trên đời cũng khó tránh khỏi việc bị “cưỡi”. Hơn nữa, còn là cưỡi bạch mã, tùy ý đưa ba quả dưa cùng hai trái táo là chắc chắn có thể khiến ngươi phải bán mạng, còn không bằng những thú cưỡi này được sống tự tại.
Nghĩ lại khi đó, tên khốn Tự Long kia muốn để cho hắn làm thú cưỡi, hắn thực sự vô cùng tức giận. Trái lại bây giờ xem ra cũng không phải hoàn toàn là sỉ nhục, mà ngược lại có chút ý nghĩa là để đề bạt hắn. Nhưng, hắn đối với chuyện tốt của kẻ trên một người dưới vạn người như vậy cũng không có hứng thú, nếu là lời của Nguyễn Dao Trúc...Khụ khụ!
Hết chương 2704.