"Hừm, xin lỗi, ta hiểu rồi. Nhưng vẫn là để cho ta đổi thành thẻ bài đi, ta đã có thú cưỡi rồi."
Nữ hầu giả vừa mừng vừa lo sợ, không ngờ rằng hắn lại xin lỗi nàng, không khỏi hà phi hai gò má, ngượng ngùng hỏi:
"Sư huynh, thú cưỡi của ngươi là cái gì? Linh Thú viên của chúng ta cũng cung cấp các loại mồi và thức ăn lành mạnh, giá cả cũng không đắt, ở đây có phần món ăn. Nuôi dưỡng thú để cưỡi đúng là một vấn đề lớn. Nếu ngươi có gì không hiểu, ta có thể giúp ngươi xem qua một chút."
Công việc kinh doanh chủ yếu của linh thú viên không phải là buôn bán linh thú, mà là cung cấp các loại dịch vụ có liên quan. Không sợ Lý Thanh Sơn không mua thú để cưỡi, mà chỉ sợ Lý Thanh Sơn không nuôi dưỡng thú cưỡi thôi.
"Ồ, là một con Phượng Hoàng."
Lý Thanh Sơn lại nắm Lý Phượng Nguyên đến để qua loa lấy lệ, suy nghĩ lúc nào thì dẫn hắn đến Nhân gian đạo để chơi. Hắn không cho phép người khác thăng thiên vì hắn không thể tin tưởng bọn họ, Lý Phượng Nguyên làm một kẻ "Luộc thịt Thiên Vương" yếu nhất bên trong của tứ đại thiên vương, đương nhiên là không có tên trong danh sách này được.
Hắn cách bốn lần thiên kiếp cũng không xa, nhất định là có sự giúp đỡ to lớn. Giả làm thú cưỡi cũng được xem như là ý kiến hay, hắn cũng không đáng được cưỡi hắn, thỉnh thoảng cưỡi một lần, nhi tử gánh vác lão tử đó cũng là lý lẽ chính đáng.
“Phượng…Phượng Hoàng?”
Nữ hầu giả kinh ngạc, nếu Tam Túc Kim Thiềm chỉ giỏi kéo dài sinh mạng, thế nhưng Phượng Hoàng lại có thể Niết Bàn tái sinh bất tử suốt đời, điều này đối với người tu hành mà nói sẽ có sự giúp đỡ rất to lớn, chưa kể đến những chỗ tốt khác nữa. Nhưng Phượng Hoàng bản tính rụt rè kiêu ngạo, làm sao có thể để cho người dùng làm vật cưỡi được:
“Sư huynh, không phải là ngươi đang nói đùa đó chứ!
Lý Thanh Sơn nói:
"Không phải ! Ở đây có cái gì cho Phượng Hoàng ăn không? Thôi bỏ đi, hắn thích uống rượu ăn thịt."
"Uống rượu ăn thịt!"
Nữ hầu giả chắc chắn là Lý Thanh Sơn đang khoác lác, nhưng lại khó có thể vạch trần được hắn, nàng cười nói:
"Sau này sư huynh mang tới đây để cho toàn thể Linh Thú viên của chúng ta chiêm ngưỡng một chút đi. Ta đã từng thấy kim nhãn huyền long của Lâm Huyền sư huynh một lần rồi, nhưng vẫn chưa từng được thấy Phượng Hoàng!"
Chao ôi, vị sư huynh này thật điềm đạm và hòa nhã biết bao, nhưng đáng tiếc lại thích nói khoác lác.
"Được thôi được thôi."
Lý Thanh Sơn trong lòng khẽ lay động, tia bất an bị đè nén trong lòng kia đột nhiên trở nên rõ ràng hơn.
"Kim Nhãn Huyền Long!"
…
“Tự Long, Tự Long, ngươi ra đây cho ta!”
Đi theo từng tiếng long ngâm là một màn mây khói giáng từ trên trời xuống, bao phủ toàn bộ bầu trời của Long Đàm động phủ. Long thân và long lân bốc lên, Long trảo, Long giác thoắt ẩn thoắt hiện. Một cái long thủ khổng lồ đột nhiên xuất hiện.
Tiểu An đột ngột mở to hai mắt, biến ảo khôn lường và thông suốt, không chứa chút gợn sóng nào. Chỉ lẳng lặng nhìn về phía La Hầu Tiểu Minh và Cố Nhạn Ảnh.
Cố Nhạn Ảnh thở dài:
“Đúng là vẫn không thể tránh khỏi một kiếp này, Lý Thanh Sơn vừa rút Ba Thiên Đằng đi đã gặp phải chuyện không may rồi, không lẽ bên chỗ hắn đã xảy ra chuyện rồi…”
Tiểu An hờ hững nói:
“Không thể nào.”
La Hầu Tiểu Minh nói:
“Từ trước tới nay chưa có ai tránh được kiếp số, dù bên chỗ Lý Thanh Sơn không xảy ra vấn đề thì việc trước mắt chính là vấn đề của chúng ta.”
Rồi nhắm mắt cảm ứng:
“Chân Long đã vượt qua sáu lần thiên kiếp, có lẽ sẽ rất khó đối phó.”
Cố Nhạn Ảnh đứng dậy:
“Để ta đi xem thử.”
Chân Long giáng xuống tựa thái sơn áp đỉnh, đoạn tuyệt mọi đường lui, mạng sống treo trên sợi dây mỏng manh. Thế nhưng ba người họ lại không hề thấy sợ một chút nào chứ đừng nói tới sợ hãi hay lo lắng gì.
Kim Nhãn Huyền Long tỏ ra giận giữ, hắn hét lớn:
“Nếu ngươi không ra thì ta sẽ phá vỡ động phủ của ngươi ngay lập tức.”
Đùng đoàng! Tiếng sấm vang lên trong đám mây, đánh rền vang không ngừng.
“Xin tiền bối bớt giận.”
Cố Nhạn Ảnh ra khỏi động phủ, bước lên đỉnh núi. Đầu tiên ung dung thi lễ một cái, rồi mới hỏi:
“Xin hỏi ngài tìm Ngô hoàng có chuyện gì?”
“Ngươi là ai?”
Kim Nhãn Huyền Long cúi hạ thấp đầu xuống, nhìn đăm đăm vào Cố Nhạn Ảnh.
Cố Nhạn Ảnh đáp lại đúng mực:
“Ta là thần chúc của Ngô hoàng Tự Long, ở đây trông chừng Long Đàm động phủ.”
Kim Nhãn Huyền Long thầm nghĩ: Nếu không phải đệ tử Vạn Tượng Tông thì chính là người từ bên dưới lên. Nếu vậy thì Ba Thiên Đằng đã nối liền thành công, khiến hắn không khỏi yên tâm hơn. Vốn dĩ hắn có thể cảm ứng được tất cả tai nạn an nguy của Lâm Huyền, nhưng sau khi chuyển thế sống lại, sinh mệnh đăng trong tông môn đã tắt ngúm, tất cả liên hệ đã cắt đứt nên hắn không thể cảm ứng được nữa.
“Tự Long đang ở đâu?”
Cố Nhạn Ảnh chần chờ:
“Cái đó…”
“Hắn vẫn đang ở Cửu Châu à?”
Cố Nhạn Ảnh vẫn chưa biết được thân phận của Kim Nhãn Huyền Long, nhưng nếu có quen biết với Tự Long, lại không chủ động tấn công động phủ luôn nên vẫn nói:
“Nếu tiền bối đã biết thì ta sẽ nói thẳng vậy. Đúng là Ngô hoàng vẫn còn ở Cửu Châu.”
“Khi nào hắn quay lại?”
“Chuyện ấy thì ta không rõ lắm, ài!”
Cố Nhạn Ảnh tỏ vẻ buồn rầu, rồi thở dài.
Hết chương 2705.