Đại Thánh Truyện (Bản Dịch)

Chương 2379 - Chương 2706. Tiền Bối Minh Giám

Chương 2706. Tiền Bối Minh Giám
Chương 2706. Tiền Bối Minh Giám

“Ngươi than thở cái gì?”

“Vì Cửu Chân bất hạnh, ngày trước thì bị Ma Vực xâm phạm, sau đó lại bị Ngạ Quỷ đạo xâm nhập tiến công, không biết bây giờ lại bị làm sao.”

“Ngươi nói dối!”

Kim Nhãn Huyền Long rống giận, hàng vạn ánh lôi bắn ra một lần tựa như trời long đất lở.

Dù Cố Nhạn Ảnh đang đứng trong trận pháp cũng thấy chấn động lòng người. Chắp hai tay khom người một cái thật sâu:

“Vãn bối nói câu nào cũng là thật, không dám lừa gạt. Xin tiền bối minh giám!”

“Hừ. Ngươi rất can đảm đấy. Bây giờ ngươi đi tìm Tự Long ngay cho ta, nói hắn quay trở lại gặp ta ngay lập tức.”

Kim Nhãn Huyền Long chỉ mới nổ một phát súng thoáng qua nhưng trên làn da của đối phương đã trở nên trấn định bất thường khiến hắn hơi mất mặt. Thậm chí còn mơ hồ cảm thấy lo lắng, không lẽ tư chất của tu hành giả ở thế giới Cửu Châu kia đều cao như thế sao? Thế thì quá đáng sợ, thực sự rất bất thường.

Cố Nhạn Ảnh khổ sở nói:

“Nhưng Ngô hoàng đã bảo ta ở lại đây trông nom động phủ, thuận tiện tu hành…”

“Không có nhưng nhị gì cả, ta cho ngươi thời gian ba ngày. Nếu sau ba ngày mà hắn không tới thì ta sẽ phá hỏng động phủ, giết chết toàn bộ các ngươi!”

Kim Nhãn Huyền Long đằng đằng sát khí, lời này chắc chắn không phải chỉ để dọa. Nếu Lâm Huyền đã gặp Tự Long, mà Tự Long lại không dám gặp hắn thì vấn đề chắc chắn xuất hiện từ chỗ Tự Long, dù thế nào cũng phải tra ra kết quả.

“Vâng.”

Nói xong Cố Nhạn Ảnh quay lại Long Đàm động phủ.

“Chuẩn bị chiến đấu hoặc là trốn đi!”

“Chiến đấu thì chắc chắn chết, mà trốn thì cũng khó. Đây chính là cảm giác quen thuộc.”

La Hầu Tiểu Minh mỉm cười.

“Trong khoảng thời gian này ta bắt đầu nghi ngờ không biết liệu thế giới có xảy ra vấn đề hay không, nếu phải thì chỉ còn một cách nữa mà thôi.”

Ba người đưa mắt nhìn nhau, cùng đồng thanh nói:

“Độ kiếp!”

Ba người bọn họ đều cận kề biên giới bốn lần thiên kiếp, với lại cũng không có nhiều lo lắng như Lý Thanh Sơn. Là do đang ở trong hiểm cảnh, không muốn tạo ra động tĩnh lớn nên mới luôn ẩn nhẫn. Sau một khoảng thời gian tu hành, họ đã thích ứng với quy luật của Nhân Gian đạo từ lâu, có thể độ kiếp bất cứ lúc nào.

Cố Nhạn Ảnh nói:

“Cùng nhau sao?”

Tiểu An đáp:

“Cùng nhau.”

Cùng trải qua Thiên Kiếp tất sẽ làm kinh động tới đầu long ngoài kia, có lẽ sẽ khiến hắn bắt đầu tấn công vào động phủ lập tức, không thể ẩn náu được nữa.

Kim Nhãn Huyền Long đang im lặng suy nghĩ thì đột nhiên nghe thấy tiếng sấm đặc biệt, rất nhẹ nhưng khác hoàn toàn với tiếng sấm hắn tạo ra, bên trong còn hàm chứa thiên uy.

Hắn dõi mắt nhìn qua, chỉ thấy vân kiếp tứ phía tụ lại, tựa như thập diện mai phục, thiên uy cuồn cuộn vậy!

“Lôi kiếp?”

Kim Nhãn Huyền Long chợt thấy không đúng, tại sao hắn vừa tới đối phương đã muốn độ kiếp rồi. Rõ ràng chỉ cần Tự Long xuất hiện giải thích vài câu là xong, tất nhiên là đã loại trừ biến cố lớn xảy ra. Hắn giận giữ hét lên:

“Con kiến hôi kia dám khinh thường ta! Vốn nghĩ công phá động phủ phải tốn thời gian một phen, giờ vừa hay có thiên kiếp ở đây thì ta sẽ san bằng nơi này luôn!”

Một thoáng sau, Cự Long bay lên không trung, sấm gió cùng kích động kinh thiên động địa.



Lý Thanh Sơn ra khỏi Linh Thú viên, kiểu gì cũng thấy tâm trạng không ổn định. Nếu nói trên đời này ai là người có quan hệ mật thiết với Lâm Huyền nhất thì đó chắc chắn chính là Kim Nhãn Huyền Long. Hắn không thể quay về Long Đàm động phủ để nhìn kết quả ngay được, hắn đang nỗ lực làm một khai thác giả. Nhưng cũng chỉ tới vậy mà thôi, cũng may là bọn họ đã có thể một mình chống đỡ một phương.

“Hy vọng là không sao!”

Lý Thanh Sơn cầm bầu hồ lô sắt lên uống ừng ực mấy hớp rượu. Đột nhiên cảm giác mình đang bị nhìn đăm đăm, hắn đột ngột quay đầu lại nhìn. Xung quanh vắng lặng, thế nhưng cảm giác bị nhìn chăm chú vẫn chưa biến mất, ngược lại còn mạnh mẽ hơn.

Thẩm Ngọc Thư ngừng thở, núp sau cây thầm nghĩ:

“Hắn đã phát hiện ra ta rồi sao? Không thể nào, sao hắn lại có thể phát hiện được, tại sao ta phải tránh đi chứ?”

Hắn đi theo sau Lý Thanh Sơn tới Vạn Tượng thành, vừa âm thầm giám thị hành tung của Lý Thanh Sơn vừa suy nghĩ cách để đối phó với Lý Thanh Sơn. Đi theo mãi tới tận bên ngoài Linh Thú viên.

“Nếu ta đi ra ngoài khiêu khích thì liệu hắn có dám ra tay với ta không. Nếu ta cố tình không tránh đi thì hắn sẽ phạm quy tắc, khó tránh khỏi bị phạt. Không được, làm vậy quá mất mặt.”

Trong lúc đang suy nghĩ thì nghe thấy tiếng bước chân tới gần của Lý Thanh Sơn. Cảm xúc kinh hoảng chợt xuất hiện trong lòng.

Lý Thanh Sơn ngẩng đầu lên, hai mắt mở to. Thấy có một con thỏ đang im lặng ngồi trên cành cây, lông đen nhánh, hai lỗ tai dài nhọn dựng lên, đôi mắt đỏ như lửa đang nhìn chằm chằm vào hắn. Hay là nói, nó đang nhìn chằm chằm vào bầu rượu hồ lô trong tay hắn.
Hết chương 2706.
Bình Luận (0)
Comment