Thỏ biết trèo cây?
Chuyện như này đáng lẽ sẽ rất kinh ngạc, nhưng sau khi đi dạo một vòng trong Linh Thú viên, ngay cả heo nái biết leo cây hắn cũng không thấy lạ gì. Bèn sờ cằm ngẫm nghĩ một lúc mới nói:
“Lẽ nào trốn ra từ Linh Thú viên! Dù làm vật cưỡi cũng sống thoải mái, hay là do khát vọng tự do tự tại nên mới trốn!”
Thỏ đen gật đầu.
“Ồ, vậy mà còn nghe hiểu tiếng người, quả nhiên là trốn từ trong Linh Thú viên ra ngoài.”
Lý Thanh Sơn để ý thấy tầm mắt của nó nên đã giơ bầu hồ lô sắt lên, cười hỏi:
“Muốn uống à?”
Thỏ có uống rượu không? Tất nhiên, sau khi hắn chuyển tới Bách Thảo viên xong thì chẳng thấy kỳ lạ với mấy chuyện như nào nữa.
Vèo một cái, thỏ đen dùng tốc độ nhanh kinh người nhảy từ trên cây xuống, ôm bầu hồ lô rượu bắt đầu uống.
Lý Thanh Sơn nhận ra trên tứ chi của nó cũng có móng vuốt, tất nhiên cái đó cũng không phải kỳ lạ gì, ngược lại còn thấy thỏ uống rượu rất thú vị nữa.
“Chậc chậc, còn chưa uống xong nữa, cái bụng nhỏ này uống giỏi thật đó.”
Chẳng qua hắn nhanh chóng không cười nổi được nữa, vì khi hắn cầm bầu hồ lô lên đã nhận ra bên trong trống không.
Ặc, một con thỏ nhỏ xíu cũng có thể uống được nhiều rượu như vậy hình như cũng không quá lạ...Không lạ cmn!
Lý Thanh Sơn kéo tai dài của nó nhấc lên:
“Đồ khốn, trả lại rượu cho ta!”
Thỏ đen dùng đôi mắt đỏ rực nhìn chằm chằm hắn, hai chân trước vươn ra sờ bụng, lười biếng ợ một cái đầy mùi rượu.
Lý Thanh Sơn tức giận, vung mạnh nắm đấm.
Đúng lúc ấy vị nữ hầu dẫn đường cho hắn ra khỏi cửa, định tiễn Lý Thanh Sơn một lát vì cảm thấy vị sư huynh thích khoác lác này rất thú vị. Tu vi cao, tính cách lại tốt, nhất là vẻ bề ngoài rất được...Thì đột nhiên thấy cảnh này, nàng không khỏi bất ngờ.
“Cái đó...Ta chỉ đang dọa nó mà thôi…”
Lý Thanh Sơn ngượng ngùng nói, một nam nhân lại bắt nạt một con thỏ nhỏ hình như quá mất mặt. Theo cách nói của người ở Linh Thú viên thì chính là không có lòng nhân ái.
Nữ hầu không nói hai lời, lập tức quay lại Linh Thú viên.
Lý Thanh Sơn ngửa đầu lên trời thở dài, hắn kiếm ngọc bài dễ dàng lắm sao? Khó khăn lắm mới lấy được chút ngọc bài cho lão rùa đen kia mà bây giờ đã mất trắng hoàn toàn. Tương đương với việc tất cả thu hoạch hắn tích lũy bao ngày đều rơi hết vào bụng con thỏ đen chết tiệt này.
Hắn dữ tợn nói:
“Ngươi uống hết rượu của ta thì ta sẽ không bỏ qua cho ngươi đâu. Nói đi, ngươi thích chiên giòn hay là hấp?”
Con thỏ đen này như không nghe hiểu tiếng người, nó bắt đầu tự liếm lông.
Nữ hầu lui vào trong Linh Thú viên, che miệng nói:
“Kia...Kia hình như là Hắc Mao Hống của đại sư tỷ mà?”
Ở nơi nào đó trong Vạn Tượng thành, một nữ tử bật cười:
“Lý Thanh Sơn đúng là một người rất thú vị, chẳng trách lại khiến Trúc Tử để ý tới thế, còn vì một tên nam nhân thối tới cầu xin ta. Ha ha, ta sẽ trông nom hắn thật tốt, nếu có vấn đề gì gây uy hiếp thì ta sẽ tự tay diệt trừ hắn.”
…
Lý Thanh Sơn đột nhiên rùng mình, quay người nhìn về hướng của Long Đàm động phủ. Rồi cau mày nghĩ:
“Không lẽ đã xảy ra chuyện thật, chẳng lẽ lại trùng hợp như vậy!”
Lòng xuất hiện xúc động muốn rút Ba Thiên Đằng về nhưng vẫn nhịn xuống. Nếu chỉ vì chút cảm giác bất an mà làm tổn hại tới hàng ngàn tỉ tính mạng của sinh linh thì hắn vẫn chưa đủ độc ác như thế. Nếu là vậy thì hắn cũng không thể tu hành Kỳ Lân Trường Sinh Quyết được.
Vì mải suy nghĩ mà không để ý tới đôi mắt của thỏ đen trong tay đang ngày càng đỏ hơn, khí tức ban đầu còn mờ nhạt thu hồi lại, tựa như rơi vào một vòng xoáy cực kì to lớn. Thu liễm tới mức tận cùng rồi sẽ là sự bùng nổ mạnh đáng sợ.
“Ha, con thỏ nhà ta này tính tình kém lắm đấy, đặc biệt là sau khi uống rượu. Xem ra không cần ta phải ra tay rồi.”
Ở nơi nào đó trong Vạn Tượng thành, đôi mắt của đại sư tỷ lấp lóe ánh lửa và máu, khẽ nói:
“Tiểu thỏ thỏ, ngươi đừng phá hoại Vạn Tượng thành quá đấy nhé, nếu không ta sẽ trừ tiền rượu của ngươi!”
Lý Thanh Sơn lắc đầu, đồ mất cũng mất rồi, không đáng để tức giận với một con thỏ. Rồi đột nhiên tỏ ra rộng rãi:
“Trên người ngươi trên dưới chưa tới hai lạng thịt, không đủ cho ta ăn một miếng. Do ta tự mời ngươi uống nên giờ chỉ đành tự nhận xui xẻo mà thôi, ngươi đi đi!”
Hắn vừa đặt thỏ xuống đất thì nó lại nhảy vèo trở lại, còn không hề khách sáo nhảy lên đầu hắn ngồi, ánh đỏ trong mắt nhạt hơn một chút.
“Chà, ngươi lại còn được voi đòi tiên, cút xuống cho ta!”
Lý Thanh Sơn nâng tay lên muốn tóm nó, thỏ đen lách mình trên người hắn, lần nào cũng khiến hắn tóm được khoảng không. Rồi vững vàng ngồi trên đỉnh đầu hắn.
“Ồ, không hổ là linh thú!”
Lý Thanh Sơn lấy làm kinh hãi, tuy hắn không nghiêm túc, nhưng có thể tránh được bàn tay của hắn liên tiếp chứng tỏ rất không bình thường. Lòng cũng thầm thấy bội phục hơn một chút.
Hết chương 2707.