“Thôi thôi, chúng ta cùng uống một bầu rượu chứng tỏ cũng được coi là bạn rượu. Ngươi ở lại Vạn Tượng thành này, nếu mà lại bị bắt trở về Linh Thú viên thì khó tránh khỏi kiếp làm vật cưỡi cho người ta. Hừ, gì mà lòng nhân ái cơ chứ. Vạn thú vô cương mới tự do tự tại nhất, dù bị săn giết ăn thịt cũng không sống uổng công. Nếu ngươi muốn tự do tự tại thì ta sẽ làm người tốt một lần, tiễn Phật tiễn tới Tây Thiên, ta sẽ mang ngươi rời khỏi nơi này!”
Rồi lại giơ tay lên bắt. Quả nhiên nó không nhảy nữa, mà ngoan ngoãn để hắn nắm trong tay. Nó chớp đôi mắt đỏ, khôi phục lại độ sáng như ban đầu.
Lý Thanh Sơn đặt nó vào trong chiếc túi càn khôn rồi sải bước về phía trước, vẫn chưa biết rằng bản thân vừa trải qua ranh giới sinh tử. Đối mặt với một con Yêu Hoàng Hắc Thủ Vọng Thiên cũng chẳng thoải mái hơn khi đối mặt với một con Kim Nhãn Huyền Long chút nào.
Nữ tử không cam tâm, nói:
“Hừ, tính khí như này là thế nào, ta chạm vào tai ngươi một cái thôi ngươi đã đòi sống đòi chết rồi, hắn mới nói một câu “bạn rượu” cái đã thu mua được ngươi.”
Rồi lấy một bầu hồ lô màu đỏ to gấp mười lần bầu rượu sắt của Lý Thanh Sơn, ừng ực uống hết một lượt. Thỏa mãn ợ ra một hơi toàn mùi rượu, lau miệng nói:
“Nhưng coi bạn rượu như thức ăn hình như không tốt cho lắm đâu!”
Lý Thanh Sơn vừa đi không lâu thì Thẩm Ngọc Thư cũng từ từ ra khỏi gốc cây, hắn cười lạnh:
“Đúng là to gan, dám ăn trộm cả Linh Thú trong Linh Thú viên. Vừa nhập môn đã học làm trộm, Nguyễn sư tỷ đúng là có mắt như mù mới bổ nhiệm loại người như ngươi.”
Nghĩ rồi vận chuyển Tự Nhiên Thiên Thư, dung nhập khí tức vào tình cảnh xung quanh. Tiếp đó theo sau Lý Thanh Sơn tới Linh Bảo phương từ phía xa. Sau khi thấy Lý Thanh Sơn biến mất trong Linh Bảo phường mới hiểu ra rằng mục đích chủ yếu của Lý Thanh Sơn chính là lấy được các lợi ích của đệ tử đăng đường.
Đầu tiên là nhận vật cưỡi ở Linh Thú viên. Rồi tới Linh Bảo phường để nhận pháp bảo, nếu cứ đi tiếp thì chắc chắn sẽ tới Thiên Phủ ti!
Lòng chợt nảy ra một kế, không cần phải tự ra mặt cũng có thể khiến Lý Thanh Sơn bại trận. Nếu đã ăn trộm Linh Thú trong Linh Thú viên thì đừng hòng được ở lại trong Bách Thảo viên. Ngay cả Nguyễn Dao Trúc cũng không thể nói gì được.
Lý Thanh Sơn tới Linh Bảo phường không phải chỉ để nhận lợi ích.
Hắn thăm quan nơi này một lượt theo thường lệ, Linh Bảo phường giống như một cái viện bảo tàng vậy, có đủ loại pháp bảo thần binh đủ kiểu dáng. Chúng được trưng bày trên đài, bên cạnh là một bảng nhỏ viết giới thiệu.
Bên trong có không ít pháp bảo rất mạnh, cái mà đệ tử đăng đường nhận được chỉ là pháp bảo có cấp bậc phổ thông như ở Cửu Châu mà thôi, thậm chí còn chẳng lợi hại bằng ở Cửu Châu. Nhưng do được lấy không nên không thể kén chọn được. Còn mấy pháp bảo vô cùng mạnh kia thì hắn cũng không quan tâm lắm. Do tu hành Thần Ma Cửu Biến nên xưa nay hắn không quá lệ thuộc vào ngoại vật, mà đổi thất cả phúc lợi thành ngọc bài bỏ vào trong túi.
“Các ngươi có thể sửa binh khí sao?”
Người hầu mỉm cười đáp:
“Đó là tất nhiên, xin hỏi sư huynh muốn tu sửa binh khí gì.”
Lý Thanh Sơn thuận tay rút Mạt Lộ Cuồng Hoa Đao, một cỗ khí thế mạnh mẽ tràn ngập khắp sảnh lớn khiến lông măng trên người người hầu dựng ngược. Hai mắt sáng lấp lánh, bộ dạng tỏ ra vô cùng yêu thích.
“Là Tu La thần binh! Ồ, không lẽ có cả Binh hồn?”
Trên lưỡi đao đầy dấu vết hư hỏng, nhưng lại lộ ra khí thế cuồng liệt đã thân kinh bách chiến cả cuộc đời.
Hấp dẫn ánh nhìn chăm chú của tất cả mọi người, Tu La thần binh không có nhiều sự biến hóa như pháp bảo của nhân loại. Thế nhưng nó lại có danh xưng sắc bén bền chắc từ xưa, không biết nó đã trải qua những cuộc chiến khốc liệt thế nào mà lại bị hư hỏng tới mức độ này.
Lý Thanh Sơn ân cần nói:
“Có thể tu sửa được không?”
“Không lẽ đây chính là Mạt Lộ Cuồng Hoa Đao!”
Một nam tử tai to, tiếng nói vang như chuông lớn sải bước tới gần, huy chương cái trước ngực chứng minh hắn chính là đệ tử nhập thất.
Lý Thanh Sơn nói:
“Vâng, vì sao sư huynh lại biết?”
“Ta cũng coi như thuộc lòng Binh Tiển Kho Vũ Khí của A Tu La đạo. Tuy biết câu trả lời nhưng ta vẫn muốn hỏi một câu, ngươi có bán thanh đao này không?”
“Không bán.”
Lý Thanh Sơn lắc đầu nói.
“Quả nhiên là thế, tiểu tử nhà ngươi cùng lắm mới là tu sĩ Nguyên Anh mà đã có thể được Tu La binh hồn cho phép rồi, đúng là không đơn giản mà. Thanh đao này hư hỏng lợi hại như thế phải dùng tới Tu La tế binh đài, mà giá cả sửa chữa cũng không hề rẻ.”
“Cần bao nhiêu ngọc bài?”
“Ta sẽ bỏ số lẻ cho ngươi, Tám mươi thanh ngọc bài.”
Lý Thanh Sơn đáp ngay mà không hề do dự:
“Ta sửa!”
Hết chương 2708.