Lý Thanh Sơn kinh ngạc nói:
“Bì sư huynh... Bì Dương Thu?”
“Vâng… Vâng.”
“Được, vậy ta lập tức qua đó.”
Lý Thanh Sơn thở ra một hơi, tâm trạng tốt lên rất nhiều. Hắn mang theo con thỏ đen, ném Vương sư huynh xuống rồi rời đi.
Người hầu mặc áo xanh kính sợ nhìn Lý Thanh Sơn:
“Vương sư huynh, cái kia… Bì sư huynh bảo ngươi cút ra khỏi Thiên Phủ Tư, đừng ở chỗ này làm mất mặt.”
Vương sư huynh nằm trên mặt đất thở hổn hển, nghe vậy sắc mặt đại biến. Bị Lý Thanh Sơn nghiêm khắc dạy dỗ chỉ là vết thương ngoài da thịt, thoạt nhìn rất thê thảm mà thôi, một lát sẽ khôi phục, nhưng bị đuổi ra khỏi Thiên Phủ Tư thật sự là chết người.
“Thẩm Ngọc Thư, ngươi hại ta khổ sở!”
…
Tại tầng cao nhất ở Thiên Phủ ti có đình đài lầu các, nước chảy xuôi qua cầu nhỏ tựa như một hoa viên khổng lồ.
Bì Dương Thu ngồi một mình ở vườn cây sum suê thong thả quan sát Vạn Tượng thành từ trên cao.
Lý Thanh Sơn khom người hành lễ, Bì Dương Thu mỉm cười nói:
“Lý sư đệ, đã lâu không gặp.”
Lý Thanh Sơn tỏ ra kinh ngạc, lại chắp tay nói:
“Do ta quá tức giận nên mới hơi làm quá như thế, mong sư huynh tha lỗi.”
Bì Dương Thu lắc tay:
“Là một đại trượng phu sao có thể chịu nhục dưới tay đám tiểu nhân được. Bọn họ bình thường lạm dụng chức quyền thì cũng thôi đi, bây giờ lại học đòi cái thói bài ngoại nữa, thực sự không đáng làm ngươi.”
Lý Thanh Sơn và Bì Dương Thu mới từng gặp mặt một lần, không ngờ Bì Dương Thu lại thông tình đạt lý tới vậy, bèn thầm nghĩ:
“Quả nhiên là Diêm Vương dễ nhìn, tiểu quỷ tắc trách*.”
*Diêm Vương dễ nhìn, tiểu quỷ tắc trách: có nghĩa là người có chức lớn thì dễ nói chuyện, còn những người chức quyền bé lại hay cố tình làm khó dễ.
“Thế nào rồi, ở Bách Thảo viên có thoải mái không?”
“Nguyễn sư tỷ đối xử với ta rất tốt.”
“Tất nhiên rồi, nếu không tốt thì cũng không gặp phải phiền phức lớn thế.”
Lý Thanh Sơn nhướng mày:
“Quả nhiên là tên Thẩm Ngọc Thư kia!”
“Là hạng tiểu nhân mà thôi, không đáng nhắc tới. Có lẽ phiền phức của ngươi vẫn chưa hết đâu, cần ta hỗ trợ gì không?”
Lý Thanh Sơn ngạc nhiên:
“Vì sao sư huynh lại quan tâm tới ta như vậy?”
“Ngươi có biết ở Vạn Tượng tông có bao nhiêu đệ tử đăng đường nhập thất không?”
“Rất nhiều, khoảng mấy nghìn người!”
“Ngươi chính là người có khả năng trở thành đệ tử chân truyền nhất trong số đó. Với cả…”
Bì Dương Thu cười khẽ, nói tiếp:
“Ta không muốn để mấy chuyện nhỏ nhặt này làm ảnh hưởng tới ngươi, khiến tên Nhạc Thiên kia đắc ý!”
Lý Thanh Sơn nghiêm túc nói:
“Nói cũng đúng.”
Bì Dương Thu hơi ngạc nhiên:
“Ha, tiên tiểu tử nhà ngươi đúng là không khiêm tốn chút nào cả!”
Lý Thanh Sơn mỉm cười:
“Nếu sự thật là như vậy thì cần gì phải ra vẻ chứ, ta tin vào ánh mắt của sư huynh. Nhưng tên Thẩm Ngọc Thư kia dù gì cũng là người của Bách Thảo viên, tạm thời không dám để sư huynh nhọc lòng ra tay.”
“Ừm, cũng được.”
Bì Dương Thu mỉm cười nói:
“Tất nhiên là mắt ta không kém rồi, Nhạc Thiên sẽ không dám tùy tiện cho một người một nghìn thẻ Thanh Ngọc. Chắc ngươi đã đi gặp Quy Hải Linh Tôn, chọn Thiên Thư xong rồi đúng không!”
“Vâng, đã bắt đầu tu hành rồi, gọi là Tự Tại Thiên Thư.”
“Ồ, quả nhiên là cuốn Thiên Thư này.”
Bì Dương Thu vỗ tay, thở dài:
“Là Đại Tự Tại Thiên Ma đạo phải không?”
Rồi ánh mắt hơi ngưng trệ:
“Thật ra ta rất tò mò, rằng vì sao Linh Tôn lại triệu kiến ngươi?”
“Cái đó...Ta có thể không trả lời được không?”
Bì Dương Thu cười híp mắt:
“Ừ được thôi. Ta sẽ lựa chọn cho ngươi một cái động phủ tốt. Hoặc là...Một động phủ rất xấu.”
“Chuyện đó…”
“Ha ha, ta chỉ đùa mà thôi. Nhưng ta thực sự rất tò mò, nghĩ mãi cũng không ra được. Lão Linh Tôn xưa giờ chỉ mê mệt trong thư hải, không thích chuyện trần tục, ngay cả đám đệ tử chân truyền như chúng ta cũng rất ít khi được mời tới gặp. Thậm chí còn chưa bao giờ được vời tới ra mắt nữa. Còn ngươi mới chỉ nhập môn, tu vi không quá cao, thế rốt cuộc ngươi có gì mà lại được coi trọng như thế cơ chứ.”
Bì Dương Thu nhìn khắp người Lý Thanh Sơn, tựa như muốn nhìn thấu suy nghĩ trong lòng hắn. Mấy vị đệ tử chân truyền bọn họ coi trọng Lý Thanh Sơn là vì biểu hiện của hắn ở Nguyên Từ Sơn và cơ hội có thể trở thành đệ tử chân truyền. Nhưng chỉ dựa vào những lý do đó không đủ để Quy Hải Linh Tôn triệu kiến. Cho dù ngươi trở thành đệ tử chân truyền thật cũng chưa chắc được ngài mời tới gặp đâu.
Lý Thanh Sơn thầm nghĩ:
“Chỉ sợ vị Bì sư huynh này coi trọng mình là do có liên quan tới chuyện này rồi!”
Ngẫm nghĩ một lát, rồi nói:
“Ta có thể nói, nhưng chuyện động phủ….”
Bì Dương Thu vỗ ngực đáp:
“Cứ dựa vào ta!”
Thỏ đen trong tay áo và vị đại sư tỷ nào đó đều vểnh tai lên lên. Dựa vào địa vị của Quy Hải Linh Tôn ở Vạn Tượng tông, dù ngài rất thích ở lì trong lầu các thì từng hành động của ngài cũng khiến rất nhiều đệ tử chân truyền chú ý tới.
Lý Thanh Sơn nói:
“Linh Tôn muốn ta rời khỏi Vạn Tượng tông.”
Bì Dương Thu ngạc nhiên, thỏ đen chớp mắt, còn vị đại sư tỷ nào đó thì chậm rãi nuốt rượu trong miệng xuống, cảm thấy vô cùng tò mò.
Hết chương 2713.