“Tại sao?”
“Không biết, hình như ngài cảm thấy ta đang uy hiếp tới Vạn Tượng tông!”
Bì Dương Thu nuốt nước bọt:
“Uy hiếp?”
Quả thực rất nghi ngờ không biết Lý Thanh Sơn có đang nói dối hay không, nhưng có nói dối cũng không nên nói quá đà như vậy được. Là do quá vô căn cứ nên không hiểu sao lại rất đáng tin. Nhưng Vạn Tượng tông là con quái vật khổng lồ tới mức nào cơ chứ, sao lại để một tu sĩ Nguyên Anh nho nhỏ tạo ra uy hiếp được. Thế nhưng lại không dám ngờ vực trước phán đoán của Quy Hải Linh Tôn.
Ở Vạn Tượng tông này, trừ Thiên Thư lão nhân thần bí khó lường ra thì luận về bói toán hay tiên đoán, Quy Hải Linh Tôn đã nhận thứ hai thì không ai dám đứng thứ nhất.
“Vậy vì sao ngươi vẫn ở lại đây?”
“Nếu đã là uy hiếp thì tất nhiên phải ở lại trông chừng ngay dưới mí mắt mới yên tâm được!”
Lý Thanh Sơn trả lời mơ hồ. Dù sao sự thật quá kinh thế hãi tục, nếu không có người lý trí tuyệt đối như Quy Hải Linh Tôn thì người bên ngoài vừa nghe thấy nhất định cho cho rằng hắn đang uy hiếp...Ngươi không để ta lưu lại thì sau này ta chắc chắn sẽ quay lại báo thù!
Bì Dương Thu nghe ra được lời nói không chân thực trong câu đó, bèn nhìn Lý Thanh Sơn đầy ý vị. Dù là chuyện bị Quy Hải Linh Tôn coi thành uy hiếp, hay là chuyện thuyết phục được Quy Hải Linh Tôn thay đổi ý định cũng đều là chuyện thật khó tin.
Rốt cuộc hắn có lai lịch và tương lai như thế nào?
“Ta biết rồi, biết nên lựa chọn cái gì rồi.”
“Chọn cái gì?”
Bì Dương Thu nói:
“Tất nhiên là đánh cược rồi! Ván cược của ngươi với Nhạc Thiên đã lan truyền khắp trong đám đệ tử chân truyền rồi. Nhạc Thiên đã bày ra một ván cược mới kéo không ít người xuống nước, ta cũng chính là một trong số đó.”
Rồi tỏ ra thành thật vỗ vai Lý Thanh Sơn:
“Là một khoản rất lớn đấy, đừng làm ta thất vọng!”
Lý Thanh Sơn vô cùng bất lực, trong lòng lại đang mắng Nhạc Thiên một trận:
“Hóa ra ta vẫn là con hắc mã của hắn!”
Bì Dương Thu nói:
“Nếu cược ngươi thắng thì chính là tin tưởng ngươi có thể trở thành đệ tử chân truyền, đứng ngang hàng với chúng ta. Sao có thể chỉ coi ngươi là một con hắc mã được chứ? Dù là hắc mã cũng vượt qua những con ngựa kém cỏi không ai quan tâm, thậm chí còn hơn chó hoang ven đường. Mà ngươi yên tâm, ta sẽ giúp ngươi.”
“Giúp thế nào?”
“Ví dụ như làm theo luật của Vạn Tông lấy cho ngươi một cái động phủ thật tốt, lại ví như trong quá trình tu hành Tự Tại Thiên Thư của ngươi ẩn chứa cả nguy hiểm lẫn cơ duyên…”
Lý Thanh Sơn nói:
“Nguy hiểm, cơ duyên gì?”
“Ngươi là người đầu tiên tu hành Tự Tại Thiên Thư, nguy hiểm ẩn chứa bên trong tất nhiên không cần nói cũng biết. Nhưng nếu ngươi mở ra con đường nguy hiểm, ghi chép lại kinh nghiệm tu luyện rồi hiến tặng cho Thiên Thư lâu thì có thể lấy được rất nhiều điểm cống hiến vào ngọc bài, đó chính là cơ duyên.”
“Cảm ơn sư huynh đã chỉ điểm.”
Lý Thanh Sơn đột nhiên hiểu ra, với Vạn Tượng tông và Quy Hải Linh Tôn thì hắn được coi là vật thí nghiệm đầu tiên của quyển Thiên Thư này, có giá trị nghiên cứu rất cả, có lẽ còn có thể dựa vào kết quả thí nghiệm để chỉnh sửa lại Tự Tại Thiên Thư nữa. Để người sau tu hành có thể học theo hắn, nói không chừng còn phải tốn một khoản ngọc bài lớn để mua tài liệu tu luyện nữa!
Xem ra làm hắc mã cũng có chỗ tốt, nhưng vấn đề là…
“Sư huynh, ngươi cược ta thua có nhiều không?”
“Ngươi nói xem?”
Bì Dương Thu mỉm cười, nếu không phải là người có tài liệu sống đầu tiên thì có điên mới đánh cược Lý Thanh Sơn chiến thắng. Dù thấy tận mắt biểu hiện của Lý Thanh Sơn ở Nguyên Từ Sơn thì cũng phải chắc chắn lắm mới dám cược tiền.
Lý Thanh Sơn lại hỏi:
“Thế...Liệu bọn họ có đối phó ta như Thẩm Ngọc Thư không?”
Bì Dương Thu nghiêm mặt:
“Lý sư đệ, ngươi nghĩ đệ tử chân truyền bọn ta là hạng người thế nào cơ chứ!”
Lý Thanh Sơn vừa yên lòng được chút thì lại nghe thấy hắn nói:
“Bất kỳ một đệ tử chân truyền nào đối phó với ngươi cũng so ra mạnh hơn hàng trăm tên Thẩm Ngọc Thư. Chứ đừng nói là cả đám đệ tử chân truyền.”
Lý Thanh Sơn nghe mà ê cả răng.
Bì Dương Thu mỉm cười:
“Nhưng ngươi không cần phải sợ, sư huynh đảm bảo sẽ bảo vệ ngươi.”
Lý Thanh Sơn nói:
“Ta sợ sư huynh hai tay khó địch lại bốn tay.”
Bì Dương Thu thân thiết khoác vai Lý Thanh Sơn:
“Ngươi yên tâm, chắc chắn bây giờ tất cả bọn họ đều cảm thấy ngươi sẽ thua nên sẽ không vội ra tay ngay. Chúng ta phải thắng một cách bất ngờ!”
Lý Thanh Sơn không còn gì để nói, việc hy vọng kẻ địch sơ ý khinh thường rất không đáng tin cậy.
“Sư huynh, xảy ra chuyện rồi!”
Đúng lúc này, một đệ tử nhập thất vội vã chạy vào trong phòng, thấy Lý Thanh Sơn thì hơi bất ngờ, sau đó mới hành lễ với Bì Dương Thu.
“Có chuyện gì?”
“Ngao Huyền tiền bối công phá Long Đàm động phủ!”
Sắc mặt Lý Thanh Sơn thay đổi ngay lập tức, con ngươi co rút lại. Không lẽ hắn sợ cái gì thì cái đó xảy ra chuyện sao?
Hết chương 2714.