Đại Thánh Truyện (Bản Dịch)

Chương 2388 - Chương 2715. Tài Bảo

Chương 2715. Tài Bảo
Chương 2715. Tài Bảo

Bì Dương Thu nhìn thoáng qua Lý Thanh Sơn, nhưng lại không hề tỏ ra kinh ngạc chút nào. Nói:

“Con nghiệt long kia quả nhiên không thể chờ được mà, ha ha, Lâm đại sư huynh nhà chúng ta không thể quay lại được nữa, cũng nên thu hồi Huyền Minh động phủ của hắn về Vạn Tượng tông rồi!”

“Lâm sư huynh đã thất bại rồi sao?”

“Trùng tu chuyển thế há lại dễ dàng cho được, nếu dễ thì trên đời có rất nhiều thần tiên. Trong thiên đạo sẽ có vô vàn tầng kiếp số đánh vỡ giấc mơ hão huyền này.”

Bì Dương Thu vừa tỏ ra xem thường, vừa thổn thức nói.

Lúc này Lý Thanh Sơn đã bình tĩnh lại, giờ hắn còn tỉnh táo hơn cả bình thường nữa. Bèn hỏi:

“Bì sư huynh, nếu lấy lại Huyền Minh động phủ về thì ta có thể mua lại không?”



“Ngươi muốn mua lại Huyền Minh động phủ sao?”

Bì Dương Thu nhướng mày, vô cùng hứng thú nhìn Lý Thanh Sơn bằng ánh mắt đánh giá.

“Nghe nói đó là động phủ rất tốt.”

Lý Thanh Sơn mỉm cười nói.

Bì Dương Thu cười như không cười:

“Đúng thế, động phủ của đại sư huynh sao có thể không tốt cho được? Không những có linh khí nồng đậm, phong cảnh hùng vĩ mà còn được tặng kèm cả vật cưỡi chân long và đồ mà Lâm đại sư huynh tích cóp cả đời.”

Lý Thanh Sơn nói:

“Thế có lẽ sẽ cần rất nhiều ngọc bài!”

“Không không không, tòa động phủ này không những có đồ tốt mà còn rất rẻ nữa.”

“Vì sao chứ?”

Bì Dương Thu thu lại nụ cười trên môi:

“Ngươi có định giết chân long không?”

Lý Thanh Sơn nhún vai, không đáp lòi.

Tòa Huyền Minh động phủ này tựa như sào huyệt chân long khổng lồ trong truyện kỵ sĩ, nhưng mục đích của hắn không phải công chúa hay là tài bảo gì.

Hắn thầm nói trong lòng:

“Nếu ngươi dám làm họ bị thương dù chỉ một sợi lông thì ta chắc chắn sẽ làm thịt ngươi!”

Bì Dương Thu nói:

“Ngươi đúng là một hậu bối có tinh thần tiến thủ, khiến người sư huynh là ta đây cảm thấy vội vã, nhanh chóng nắm chắc thời gian tu hành thêm. Không nói nhảm nữa, ở đây có vài tòa động phủ thích hợp, ngươi lựa chọn đi!”

“Xin sư huynh hãy đổi thành ngọc bài cho ta trước!”

Lý Thanh Sơn suy nghĩ một lát, nếu có biến xảy ra rồi thì hắn chắc chắn phải lấy được tư cách đồ long.

Bì Dương Thu kinh ngạc nói:

“Sao thế, ngươi thực sự muốn mua lại Huyền Minh động phủ sao? Tuy nó tiện nghi, nhưng không phải thứ mà bây giờ ngươi có thể gánh được trên lưng đâu.”

Lý Thanh Sơn ngẫm nghĩ, một suy nghĩ chợt lóe lên trong đầu:

“Ta có thể trả tiền theo kỳ.”

“Trả tiền… Theo kỳ?”

Bì Dương Thu cau mày, sau đó nhanh chóng hiểu được ý nghĩa của từ này. Ánh mắt nhìn về phía Lý Thanh Sơn trở nên kỳ lạ.

“Ồ, lẽ nào ở Thiên Phủ ti không có cái này à? Ta có thể đóng một khoản tiền cọc, sau đó hàng tháng, hoặc là hàng năm trả một số tiền. Hay nói cách khác là trả trong năm mươi năm! Nếu ta đã trả tiền thì Thiên Phủ ti không những bán được động phủ mà còn lãi một khoản tiền nữa. Nếu ta không trả nổi nữa thì có thể thu hồi lại động phủ, dù sao động phủ vẫn ở đó không thể di rời được, kiếm bộn mà không lỗ.”

Bì Dương Thu xoa cằm nghĩ ngợi:

“Ý tưởng rất thú vị. Làm ta nghĩ tới Nhạc Thiên… Đây là ý tưởng do ngươi nghĩ ra sao?”

Trong mắt Bì Dương Thu, Lý Thanh Sơn thuộc trường phái thực lực, dũng mãnh chiến đấu, giống như hai vị đại sư huynh và đại sư tỷ bây giờ. Tuy rất dễ chết, nhưng trước khi thực sự gặp phải thứ có thể phá vỡ kiếp số của họ, họ có thể phá bỏ mọi thứ xông thẳng về phía trước. Thực sự không giống kiểu người có thể nghĩ ra được ý nghĩ này.

Lý Thanh Sơn lại nói tiếp:

“Nếu phổ biến cách làm này thì sẽ có rất nhiều tu hành giả mua được động phủ. Động phủ trở nên ngày càng khan hiếm, giá trị sẽ tăng lên. Lúc đó ngươi có thể biến tất cả họ trở thành phòng nô. À không, phủ nô mới đúng! Để xem còn ai dám không nghe theo lệnh của Thiên Phủ ti nữa không!”

Hai mắt Bì Dương Thu sáng ngời:

“Phủ nô khó nghe quá! Nhưng mà ta thích câu nói cuối cùng của ngươi. Nếu chỉ có một mình ngươi thì sẽ tạo thành gánh nặng cho Thiên Phủ ti. Nhưng nếu muốn phổ biến khắp Vạn Tượng tông thì cần phải có một lượng lớn ngọc bài làm căn cơ. Tiếc là quyền lực về tiền tài của Vạn Tượng tông không nằm trong tay ta, phải phối hợp với tên Nhạc Thiên cơ mới được. Hay là chúng ta đi gặp hắn đi!”

Lý Thanh Sơn thầm nghĩ trong đầu: Chẳng trách Nhạc Thiên lại có thể đưa cho hắn mượn một ngàn thẻ Thanh Ngọc bài để bày ra ván cược ba mươi năm. Thế mà: “Vạn Tượng tông lại giao tiền tài vào tay một tên nghiện cờ bạc. Đúng thật là…”

“Quá mức điên cuồng! Rất nhiều đệ tử chân truyền đều nghĩ như thế, nhưng đây chính là kết quả do Quy Hải Linh Tôn tính ra. Chắc là nghĩ ngọc bài với những người như chúng ta cùng lắm chỉ là tài nguyên tượng trưng, mà tài nguyên chính là công cụ dùng để tu hành. Chỉ có mỗi Nhạc Thiên có hứng thú lớn đi tích lũy ngọc bài như thế.”
Hết chương 2715.
Bình Luận (0)
Comment