Lý Thanh Sơn đột nhiên cảm thấy lời này thật có lý. Vì suy nghĩ tham tài trục lợi này rất thường thấy trong phàm nhân, nhưng với tu hành giả tới cảnh giới như bây giờ rất hiếm gặp. Họ chỉ muốn lấy được tài nguyên để được cung cấp hoặc sửa chữa vũ khí là được. Nếu Nhạc Thiên không coi đánh bạc như mạng thì chỉ e cũng chẳng có hứng thú làm chuyện này.
“Nhưng ta không phải đệ tử chân truyền cao quý như các ngươi nên càng lấy được nhiều tài nguyên thì càng tốt, Huyền Minh động phủ đó chính là cơ hội tốt của ta.”
“Thế nhưng Bì sư huynh, ta với Nhạc Thiên không phải bằng hữu.”
Bì Dương Thu tấm tắc, tỏ ra kỳ lạ lắm:
“Ta mới chỉ thấy mình ngươi là đệ tử đăng đường mà lại có thể thản nhiên nói ra câu thế này thôi. Nhưng ngươi yên tâm. Hắn tôn trọng bạn đánh bạc hơn là bằng hữu, nếu là lời của ngươi thì hắn chắc chắn sẽ bỏ khoản ngọc bài này.”
“Tại sao chứ?”
“Ngươi biết cái thứ hai hắn thích nhất là gì không?”
“Cho vay lãi suất cao.”
Lý Thanh Sơn không còn gì để nói, ông chủ sòng bạc thích cho vay lãi suất cao là chuyện đúng lý hợp tình tới mức không cãi được.
“Đánh cược một trận để ngươi thắng hết một nghìn thẻ ngọc bài thì chắc chắn hắn sẽ thấy khó chịu trong lòng. Giờ có cơ hội tới, hắn nhất định sẽ không bỏ qua. Với lại đây còn là một ván cuộc rất điên cuồng nữa!”
“Phải vậy không?”
Bì Dương Thu dùng ánh mắt “Không biết nên nói ngươi tốt chỗ nào” nhìn Lý Thanh Sơn, trong lời nói tràn ngập ý vị sâu xa:
“Sư đệ, rất có khả năng ngươi không lấy được gì trong Huyền Minh động phủ đâu.”
“Bì sư huynh, vậy mà ngươi còn để ta đánh cược à? Không phải ngươi đã nói sẽ bảo vệ ta hay sao?”
“Nếu ngươi có thể lấy được Huyền Minh động phủ thì phần thắng trong ván cược với Nhạc Thiên cũng tăng lên rất nhiều. Còn nếu ngươi không lấy được thì ngươi sẽ phải cõng một món nợ vô cùng đáng sợ.”
Bì Dương Thu cười híp mắt, nói tiếp:
“Yên tâm đi, ta sẽ giúp ngươi đẩy món nợ này tới ba mươi năm sau.”
Lý Thanh Sơn hiểu rõ, nếu hắn không lấy được Huyền Minh động phủ thì dù ba mươi năm sau, hắn trở thành đệ tử chân truyền thì hắn vẫn phải trả cho Nhạc Thiên một khoản lớn ngọc bài. Nói không chừng đã lên thành hai nghìn ngọc bài nữa. Vì thế rất có thể Nhạc Thiên sẽ đồng ý lời đề nghị này.
Còn Bì Dương Thu lại chẳng tổn hao cái gì, dù sao hắn cũng không cung cấp nổi khoản vay thuê động phủ này, mà động phủ lại thu hồi được nên hắn chẳng tổn thất cái gì cả. Ngược lại hắn còn gia tăng phần thắng trong ván cược với các đệ tử chân truyền khác nữa.
“Lý sư đệ, ngươi không tức giận sao?”
Bì Dương Thu kinh ngạc, khó khăn cho hắn lại có thể nói trắng ra như vậy được.
“Bì sư huynh, sao ta lại phải tức giận chứ?”
Ba mươi năm sau đấy, ha ha! Lãi suất cao lắm!
Bì Dương Thu khen ngợi:
“Được, ta thích cái tính cách này của ngươi. Gọi Bì sư huynh rất thuận mồm, sau này cứ gọi ta là Bì Bì cũng được.”
Khóe mắt Lý Thanh Sơn hơi co rút:
“Bì… Bì…”
Bì Dương Thu bật cười thật to:
“Ta chỉ đùa ngươi một chút mà thôi.”
Rồi khoác vai Lý Thanh Sơn, người hơi xoay nhẹ cái đã xuất hiện ở cổng chào của Loạn Mệnh phường.
Chỉ còn lại đệ tử vừa vội vã chạy vào báo cáo công việc đang vô cùng ngạc nhiên, miệng lẩm bẩm:
“Rốt cuộc tên Lý Thanh Sơn này có lai lịch như thế nào?”
…
Ngao Huyền từ từ xoay đầu lại, ngưng mắt nhìn La Hầu Tiểu Minh đứng trong bóng tối.
“La Hầu thần tộc! Ngươi là ai?”
La Hầu Tiểu Minh ngạo nghễ đáp lời:
“Ngươi không xứng được biết tên của ta.”
“Được, tốt lắm! Đã lâu ta không phải nếm trải cảm giác này rồi, ta sẽ cho ngươi biết đây không phải A Tu La đạo của ngươi!”
Long thân của Ngao Huyền co súc lại, hóa thành một nam tử mắt vàng mặc huyền y, khí thế hiên ngang. Hắn nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt.
Hai luồng kim quang bắn ra từ trong đôi mắt hắn, đối diện với với đôi mắt u ám vô ngần của La Hầu Tiểu Minh.
Ánh sáng đối lập, sáng tối lần lượt đan xen khiến không khí vặn vẹo nổ tung phát ra những tiếng nổ liên tiếp, gió lớn cuộn trào như cơn sóng cả.
Mái tóc dài của La Hầu Tiểu Minh tung bay, hai tay giang rộng trong bóng tối.
Cùng lúc đó, Kim Nhãn Huyền Long tạo ra một vệt kim quang, dùng thời gian ngắn phá không mang theo một quyền lao tới.
Cố Nhạn Ảnh giương cánh bay lên cao, bay trên bầu trời rộng lớn ở Nhân Gian đạo, không bị bó buộc ở Cửu Châu nhỏ hẹp. Niềm vui sướng tràn trề do tự do mang lại áp đảo tất cả mọi sự sợ hãi và lo lắng, chúng sanh nhìn ngóng theo bóng người nàng từ phía xa. Nàng đột nhiên ngoái đầu lại nhìn, chỉ thấy bóng tối cùng lúc bao phủ dáng người họ.
Cảm giác hào hứng khó nói đột ngột lao ra khỏi tâm thức:
“Nghiệt long, nếu ngươi dám giết hắn thì ta chắc chắn sẽ giết hết năm trăm chân long, bao gồm cả ngươi trong đó!”
Hết chương 2716.