Câu nói này tựa như mũi tên nhọn đầu tiên bay rạch hư không vô tận và bóng tối bắn thẳng vào đầu Ngao Huyền, khiến sắc mặt hắn hơi thay đổi.
Tiểu An chớp mắt, cảm thấy kỳ lạ nhìn về phía Cố Nhạn Ảnh.
Mặt Cố Nhạn Ảnh hơi đỏ lên, mỉm cười nói:
“Sao thế, cho đám nam tử họ làm hảo hán mà lại không cho phép ta mạnh miệng à?”
Tiểu An nói:
“Cho phép.”
Cố Nhạn Ảnh ngước mắt nhìn lên bầu trời, không còn rơi vào hồi tưởng nữa. Thân là Côn Bằng, há lại cần Lý Thanh Sơn phải ra tay.
Không biết đã qua bao lâu, từng vệt kim quang cắt ngang bóng tối trên bầu trời, bị vuốt rồng màu vàng xé nát rơi từng mảng từ trên không xuống, hóa vào bóng đêm tối tăm.
Ngao Huyền đứng tại tinh không, bộ huyền y trên ngươi hơi rách một chút, miệng phun ra một cái răng rồng rồi nắm chặt trong lòng bàn tay. Tay còn lại hóa thành vuốt rồng sắc bén đang tóm chặt La Hầu Tiểu Minh. Rồi nhìn chằm chằm về hướng Côn Bằng biến mất không rõ đang suy nghĩ điều gì, lát sau lại phi người xuống.
Ầm! Cửa đá chia năm xẻ bảy. Ngao Huyền thu hồi nắm đấm xông vào động phủ Long Đàm, lặng lẽ thăm dò một vòng. Bên trong không có một bóng người nào, tế đàn đã nát bấy dưới từng đợt Thiên Kiếp, còn Ba Thiên Đằng lại càng không thấy bóng dáng đâu.
Tại sao một La Hầu thần tộc lại xuất hiện ở Cửu Châu? Lại còn ở chung với truyền nhân của Hỗn Thiên Đại Thánh nữa. Với cả bộ bạch cốt tinh xảo tuyệt luân trên lưng Côn Bằng cũng vậy, không lẽ đó là truyền nhân của bạch cốt Bồ Tát?
Tin tức ẩn chứa trong các manh mối này khiến hắn rùng mình, không lẽ sắp xảy ra biến lớn? Không, không thể nào, nhóm Đại Thánh đều bị trấn áp rồi…
Hắn không muốn nghĩ tiếp nữa, nhìn La Hầu đang tóm chặt trong móng vuốt bắt đầu thấy khó giải quyết.
“Thôi, quay lại động phủ trước rồi lại nói. Nếu để người của Thiên Phủ ti nhân cơ hội này thu hồi lại động phủ thì thật buồn cười. Huyền Minh động phủ thuộc về ta, ai cũng đừng hòng cướp đoạt!”
…
"Tên tiểu tử này có chỗ nào cần ta chăm sóc chứ? Hiện tại ta muốn đối phó với hắn cũng có chút phiền phức đây!"
Một đại sư tỷ nào đó rất khó chịu lẩm bẩm nói. Tên này đã bị quy hải Linh Tôn triệu kiến hai lần và được hai đệ tử chân truyền đặc biệt coi trọng, mà lại còn là bạn đánh bạc của tên tiểu tử Nhạc Thiên đó!
Nếu nói muốn tiêu diệt hắn ta, sợ rằng Nhạc Thiên sẽ là người đầu tiên không đồng ý. Nếu Lý Thanh Sơn bị đi đời nhà ma rồi, thì hắn sẽ phải đòi tiền thua cược với ai đây, chẳng khác nào bị thiệt hại mất đi một ngàn viên thanh ngọc bài cũng đều là vô ích.
Chứ đừng nói đến Nguyễn Dao Trúc nhất định sẽ không tha thứ cho nàng trong ít nhất một trăm năm, quy hải Linh Tôn sẽ biết rằng nàng đã tàn hại đồng môn, và Bì Dương Thu nhất định sẽ lôi ra vị đại sư huynh giả mạo đáng chết đó đến. Cho dù nàng là một vị đại sư tỷ chính quy nói sao làm vậy, đến loại mức độ như thế này cũng không thể muốn làm gì thì làm được.
Một Nguyên Anh tiểu tu sĩ không có bất kỳ danh tính xuất thân nào, vừa mới vào Vạn tượng tông không lâu, không ngờ trong thấm thoát trên người lại dây dưa với nhiều mối quan hệ đến như vậy, xem ra hắn đang ở trong tình thế vô cùng nguy hiểm, nhưng lại có thể khiến cho người không có cách nào động vào hắn được, tình huống như vậy cũng thật sự là chưa từng xảy ra bao giờ.
Là do may mắn sao? Không, đó là kết quả của cuộc chiến đấu giành giật sự sống. Nàng cũng không còn xa lạ gì với loại con đường này, chỉ cần khốn khó không đủ để phá vỡ đi sự sắc sảo, liền có thể cắt đứt tất cả mọi thứ và dũng cảm tiến về phía trước!
Nàng duỗi cánh tay, ưỡn người giống như con báo săn có thân thể khỏe mạnh, khẽ nói:
"A, thật là muốn giết người, nhìn người bị giết cũng hay, có người tới giết ta là tốt nhất. Ha, có rồi!"
Nàng bật dậy, nhanh nhẹn uyển chuyển bước đến cửa lớn, đạp một cái tung cánh cửa ra, ánh nắng mặt trời tràn vào bên trong phòng.
Dưới bầu trời nhuốm màu máu, nàng đứng ở trên một ban công cao vút, phía dưới chân là vách đá cheo leo đầy hiểm trở, trước mặt là một đấu trường mênh mông vô cùng to lớn, vô số người đang vật lộn và tranh đấu chém giết kịch liệt, duệ quang của pháp bảo và ánh sáng của pháp thuật cao thấp nối tiếp nhau liên tục.
Nhưng lại khiến cho nàng không còn hứng thú nữa, ở chỗ này công việc trọng yếu là huấn luyện chứ không phải là tranh đấu chém giết, nếu gây chuyện rồi làm chết người, thì trái lại chính là nàng phải chịu trách nhiệm, Vạn Tượng tông không phải là kiểu nuôi dưỡng cổ độc của ma đạo tông môn kia.
Nhưng chỉ có một tình huống ngoại lệ, đó chính là một trận quyết chiến. Khi mâu thuẫn giữa đồng môn và đồng môn, giữa đệ tử và đệ tử lớn đến mức không thể hóa giải được, cưỡng ép kìm hãm trái lại sẽ gây ra sự hao tổn ở bên trong lại càng to lớn hơn, vậy thì hãy dùng biện pháp nguyên sơ nhất để giải quyết.
Hết chương 2717.