“Hóa ra là hắn cố ý khiêu khích Thẩm Ngọc Thư, để hắn sử dụng Âm Thần xuất khiếu. Đúng là một tên tiểu tử gian trá!”
Trong mắt Triều Thiên Kiêu cũng hiện lên một tia tán thưởng, cách làm này quả thực là tìm đường sống trong cõi chết. Không thành công thì coi như đánh cược, thế mà biểu hiện của hắn vẫn ung dung như vậy. Loại can đảm này thật sự không bình thường.
Thật ra nàng vẫn coi thường Lý Thanh Sơn, coi như Thẩm Ngọc Thư không sử dụng Âm Thần xuất khiếu, Lý Thanh Sơn vẫn có thể đưa Nguyên Anh qua đó trực tiếp nổ tung, nhưng như vậy chẳng khác nào hại địch một ngàn, tự hại tám trăm. Không đến không thể làm gì khác thì vẫn là không nên làm như vậy sẽ tốt hơn.
Âm Thần của Thẩm Ngọc Thư bay trở lại trung tâm của ‘Pháo đài thép’, trong đó không còn gì, thậm chí một giọt máu cũng không còn. Trong thoáng chốc đau lòng muốn chết, ánh sáng của Âm Thần cũng trở nên mờ nhạt. Đối với tu hành giả, thân thể bị hủy là tổn thất lớn nhất, tu vi càng thấp thì càng nghiêm trọng.
Hắn đang chuẩn bị vượt qua thời kỳ mấu chốt của năm lần thiên kiếp, lần này kết thúc toàn bộ, chí ít phải mất trăm năm nữa mới có thể bù đắp. Nhưng đến lúc đó có lẽ đã bỏ lỡ cơ hội.
“Lý Thanh Sơn, ta phải giết ngươi!”
Thẩm Ngọc Thư gầm lên một tiếng cuồng loạn, Âm Thần tỏa sáng rực rỡ, dưới cảm xúc vặn vẹo, giọng nói và khuôn mặt đó gần như không còn là người.
Hàng ngàn cây khổng lồ điên cuồng nhảy múa, như biển cả cuồng nộ đánh về phía Lý Thanh Sơn.
Lý Thanh Sơn cũng cảm thấy có chút khó giải quyết. Một kẻ địch cuồng loạn có thể không đáng sợ, nhưng rất phiền phức, muốn tiêu diệt hoàn toàn Âm Thần của Thẩm Ngọc Thư lại không dễ dàng như vậy. Vả lại cũng phải cân nhắc cảm nhận của Nguyễn Dao Trúc, hẳn là nàng không muốn thấy mình giết người, hơn nữa người hắn giết là một sự đệ đồng môn quen thuộc.
Đúng lúc này, một bóng người lướt qua hắn, Mạt Lộ Cuồng Hoa Đao bay lên, rơi vào trong tay bóng người đó.
Ánh sáng của thanh đao lóe lên, hàng ngàn cây khổng lồ bị chặt thành từng mảnh. Mảnh gỗ bay tán loạn, tựa như một trận bão tuyết.
Lý Thanh Sơn đứng giữa bão tuyết, cảm giác đao phong gào thét xẹt qua, mỗi một đao đều là hắn khó có thể chống đối.
“Đủ rồi, thắng bại đã phân!”
Hiện trường lập tức khôi phục yên tĩnh.
Lý Thanh Sơn nhìn bóng dáng kiêu hãnh và thẳng tắp của Triều Thiên Kiêu, đây là sức mạnh của đại sư tỷ của Vạn Tượng tông!
Ánh mắt của Triều Thiên Kiêu giống như bị một chậu nước lạnh dội lên đầu, Âm Thần méo mó và giận dữ của Thẩm Ngọc Thư đã lấy lại được một tia sáng rõ ràng, vô cùng không cam lòng nói:
“Đại sư tỷ, ta vẫn chưa thua!”
Triều Thiên Kiêu nói:
“Dựa theo quy tắc của cuộc quyết đấu, nếu cơ thể bị hủy hoại thì coi như thua cuộc. Nếu ngươi không nhanh chóng định khí ngưng thần, kiềm chế nỗi lòng, lẽ nào ngươi muốn làm quỷ sao?”
Xoay người, nàng đưa Mạt Lộ Cuồng Hoa Đao cho Lý Thanh Sơn:
“Ngươi thắng, đao tốt đấy!”
“Cảm tạ.”
“Ngươi không nên ở lại Bách Thảo Viên, ta sẽ cho ngươi công việc thích hợp hơn, bảo đảm ngươi có thể lấy được càng nhiều cống hiến và thẻ bài. Nói tóm lại, ta sẽ che chở cho ngươi.”
Lý Thanh Sơn đang định trả lời, nàng đã ngắt lời, nói:
“Hãy suy nghĩ kỹ, đây không phải là một đề nghị!”
…
"Ta biết, ta từ chối."
Lý Thanh Sơn nhanh chóng bình tĩnh lại sau cơn chấn động, mà cảnh tượng cần phải đối mặt tiếp theo cũng còn hoành tráng lắm, chút thủ đoạn nhỏ nhoi này có là gì đâu. Hắn nhìn xuống bàn tay của mình, năm ngón tay mở ra rồi nắm chặt lại để cảm nhận sự huyền diệu của Nguyên Anh xuất khiếu.
Ngày xưa, công pháp nhân tu với hắn chỉ là thủ đoạn để che giấu thân phận, cùng lắm là dệt hoa lên gấm mà thôi. Dường như đây chính là cái đầu tiên mang lại tác dụng thực sự.
Chiến thuật của Thẩm Ngọc Thư vừa ngu vừa đần, nhưng lại thực sự bất bại. Dù hắn mở hết thiên phú và thần thông cũng chưa chắc lúc đánh nhau có thể phá bỏ được hết mai rùa của hắn ta. Nhưng nếu dựa vào Nguyên Anh thì làm rất dễ, đó mới chỉ là biến hóa đầu tiên của Tự Tại Thiên Thư mà thôi, sau này nó sẽ có phát triển tiếp nữa. Chắc chắn sẽ không kém cạnh một chiêu thức Thần Ma nào cả.
Trần Thiên Kiêu chất vấn:
"Vì sao?"
Lý Thanh Sơn ngẩng đầu lên, cười nhạo:
"Có lẽ là ta đã mất hứng thú với việc tranh giết rồi."
Trên khuôn mặt thanh tú kia đúng là trông rất vô hại, nhưng sẽ không có bất kỳ vị đệ tử chân truyền nào tin vào lời nói hoang đường này. Họ có thể nhìn ra được nam nhân này đang nóng lòng như lửa đốt, tới đây là muốn tranh giết. Đáng lẽ phải tới A Tu La Đạo nhưng lại bất cẩn đi tới Nhân Gian đạo.
Triều Thiên Kiêu nói:
"Ta nghi ngờ mục đích của ngươi."
"Ta biết, cũng hiểu được, nhưng ta sẽ không nghe lời răm rắp chỉ vì sự nghi ngờ của người khác. Đại sư tỷ, ta thấy ngươi không phải loại người thích tranh luận với người khác, do vướng víu thân phận đồng môn nên mới không thể ra tay với ta mà thôi. Thật ra ta cũng rất khó chịu với ngươi, nhưng lại không thể làm gì được ngươi. Chẳng bằng chúng ta thương lượng, ba mươi năm sau chúng ta sẽ quyết đấu một trận ở tại nơi này luôn, thấy thế nào?"
Hết chương 2724.