Đại Thánh Truyện (Bản Dịch)

Chương 2398 - Chương 2725. Quyết Đấu Sinh Tử

Chương 2725. Quyết Đấu Sinh Tử
Chương 2725. Quyết Đấu Sinh Tử

Lý Thanh Sơn nói chuyện vừa êm tai lại vừa đúng mực. Nhưng lời hắn thốt lên lại khiến mấy vị đệ tử chân truyền ở đây thay đổi sắc mặt.

Họ ngạc nhiên...Khiếp sợ...Vô cùng hứng thú!

Ván cược "Ba mươi năm sau trở thành đệ tử chân truyền" của Lý Thanh Sơn và Nhạc Thiên đã đủ khó tin lắm rồi. Mà hồi nãy Nhạc Thiên vừa mới nói cho hắn biết việc Triều Thiên Kiêu chắc chắn có thể dùng sức một người đánh với mười tám đệ tử chân truyền khác.

Triều Thiên Kiêu đánh giá Lý Thanh Sơn từ trên xuống dưới, nghe hắn nói vậy cũng không tức giận. Ngược lại còn nhìn hắn như nhìn sinh vật quý hiếm:

"Ta biết ngươi ngông cuồng sẵn rồi, nhưng sự ngông cuồng của ngươi lại vượt ngoài sức tưởng tượng của ta. Ngươi muốn quyết đấu với ta sao?"

"Không hẳn phải nhất định là ngươi. Ngươi có thể mang con thỏ của ngươi tới."

Lý Thanh Sơn chỉ về phía Hắc Mao Hống đang ngồi xổm trên vách đá ở đằng xa:

"Tốt nhất là ngươi nên mang theo con thỏ này tới!"

"Thỏ đen" đột nhiên vênh tai, đôi mắt đỏ như đá quý lóe sáng lấp lánh.

"Ha, tiểu tử, ngươi bị điên rồi phải không?"

Triều Thiên Kiêu không biết nên khóc hay cười nữa, nhìn Lý Thanh Sơn bằng ánh mắt như đang nhìn một tên ngốc.

Nhạc Thiên và Bì Dương Thu cũng có cùng cảm giác này, biết Lý Thanh Sơn to gan từ lâu, nhưng hai người họ không ngờ lại xảy ra tình huống thế này. Nếu để bọn họ biết Lý Thanh Sơn còn nói lời đe dọa, "uy hiếp" Quy Hải Linh Tôn ở Thiên Thư Lâu thì có lẽ họ cũng không giật mình như lúc này,

Lý Thanh Sơn đột nhiên bước lên, cười hỏi:

"Ngươi có dám không?"

Triều Thiên Kiêu sa sẩm mặt mày, nói:

"Ngươi nghĩ ta không dám giết ngươi thật?"

Lý Thanh Sơn giơ bàn tay phải lên, hỏi tiếp:

"Quyết đấu sinh tử. Ngươi có dám không?"

Bốp! Triều Thiên Kiêu tức giận vỗ một chưởng lên bàn tay phải của hắn, coi vỗ tay như đang đọc lời thề, sau đó xoay người rời đi.

"Ngay bây giờ, cút ra ngoài cho ta!"

Ra khỏi đấu trường Huyền Vũ, khi vừa quay lại Vạn Tượng thành, Lý Thanh Sơn ngẩng đầu nhìn ánh mặt trời rực rỡ rồi nở nụ cười chiến thắng.

Triều Thiên Kiêu khác hoàn toàn với tên tiểu nhân Thẩm Ngọc Thư kia. Chỉ cần có chút ác ý nho nhỏ thôi cũng mang tới phiền phức rất lớn cho hắn. Có lẽ với nàng ta đó cùng lắm chỉ là hứng thú nhất thời, hoặc có lẽ là hơi không vui. Chỉ như một đứa trẻ đùa kiến mà thôi.

Hỏng nhất ở chỗ hắn lại chính là con kiến kia, mà bây giờ hắn lại không có kế sách ứng phó gì. Nếu không muốn bị người thao túng thì phải hung hăng cắn mạnh vào đầu ngón tay nàng, dùng cách thức mạnh nhất để nàng không thể làm khó mình trong thời gian ngắn.

Nhạc Thiên lại thắng được một ván. Thế nhưng trên mặt lại chẳng hề tỏ ra vui mừng, chỉ trịnh trọng nói:

"Không thể không nói rằng ta rất khâm phục dũng khí của ngươi. Thế nhưng ngươi sẽ không được chết tử tế đâu. Ở Vạn Tượng tông này chỉ có người nàng không thể giết, chứ không có người nàng không dám giết!"

Lý Thanh Sơn mỉm cười nói:

"Sư huynh quan tâm ta như vậy khiến ta phải cảm khái trong lòng đấy!"

"Đồ vô liêm sỉ, nếu ngươi mà chết thì ta biết đòi nợ ai?"

Nhạc Thiên ôm đầu gào thét:

"Chết tiệt, ta bị ngươi lừa rồi!"

Bì Dương Thu thở dài:

"Sư đệ, dù ngươi trở thành đệ tử chân truyền thì chưa chắc nàng đã vì thế mà tha cho ngươi."

Lý Thanh Sơn bật cười:

"Sao ta lại cần người khác phải tha cơ chứ, hai vị sư huynh đừng buồn, ta sẽ thắng được Nhạc Thiên sư huynh trước, sau đó sẽ thắng được vị đại sư tỷ này. Có lẽ còn trở thành Đại sư huynh chân chính của Vạn Tượng tông này ấy chứ! Thế nên chuyện động phủ phải làm phiền hai vị sư huynh nhọc lòng giúp đỡ, còn bây giờ xin cáo từ."

Nhạc Thiên và Bì Dương Thu nhìn nhau:

"Rốt cuộc ngươi lấy đâu ra tự tin thế?"

"Ha ha, ta chỉ nói khoác lác mà thôi."

Lý Thanh Sơn gối hai cánh tay ra sau đầu thảnh thơi bước đi:

"Nếu không thể sống tôn nghiêm thì chết tôn nghiêm cũng được rồi."

Mọi người xung quanh tu hành để cầu trường sinh, mà hắn lại cứ thích đi tìm đường chết. Một người ngay cả chết cũng không sợ thì còn có lời khoác lác nào mà không dám nói chứ? Là nam nhi, chỉ cần dốc toàn lực chiến đấu tới giây phút cuối cùng của sinh mệnh thì thắng hay bại cũng không quan trọng nữa, cùng lắm là bị hủy diệt thôi.

Bì Dương Thu và Nhạc Thiên nhìn bóng lưng khuất dần sau con đường trong Vạn Tượng thành của Lý Thanh Sơn.

Nhạc Thiên đột nhiên nói:

"Ta đã thất bại rồi sao?"

Bì Dương Thu kinh ngạc bật cười, nói:

"Hình như ngươi đã nói dân cờ bạc sợ nhất là dao động niềm tin à, chưa tới giây phút cuối cùng thì làm gì có ai biết vận mệnh đã sắp đặt thế nào?"

Nhạc Thiên nói:

"Thế nhưng cái vận mệnh chó chết này lại luôn đột nhiên xuất hiện những con hắc mã được chế tạo ra, ta ghét nhất hắc mã. Nhưng mà đó chính là điểm thú vị của đánh cược."
Hết chương 2725.
Bình Luận (0)
Comment