Trong đấu trường Huyền Vũ, Triều Thiên Kiêu lẩm bẩm trong miệng:
"Tiểu Thỏ, ta thực sự đã có cảm xúc muốn bóp chết hắn ngay từ trong trứng nước."
Thỏ đen gật gù tỏ vẻ tán thành.
Triều Thiên Kiêu giận giữ bật cười, nói:
"Ta là người như thế sao?"
Thỏ đen lại gật đầu tỏ vẻ tán thành lần hai.
"Được, bây giờ ngươi lập tức ra khỏi thành giết chết hắn, lột da tróc thịt, hủy thi diệt tích cho ta!"
Thỏ đen nhìn nàng ta đầy khinh bỉ, quay đầu sang nơi khác như đang muốn nói: Ta không phải loại người đó.
Triều Thiên Kiêu bật cười:
"Vậy để chúng ta chống mắt lên xem! Ba mươi năm trôi qua rất nhanh, tới lúc đó ta chính là đại sư tỷ chân chính của Vạn Tượng tông. Ta sẽ khiến hắn trở thành trò cười lớn đầu tiên, sau đó biến hắn thành trò cười lớn đã chết."
Nàng thư giãn cơ thể, vặn đầu rồi nói:
"Được rồi, kỳ nghỉ đã kết thúc! Phải đi làm việc rồi, không biết lần này sẽ giết được mấy con Ma Hoàng. Ta phải trút bớt cơn giận này mới được, ngươi cũng chuẩn bị khởi động một lúc đi!"
Thỏ đen vô cùng nhân tính hóa liếm miệng, gật đầu đáp lại.
Lý Thanh Sơn thuận lợi quay về Bách Thảo viên. Nguyễn Dao Trúc đang đứng chần chừ dưới gốc cây bồ đề, vừa nhìn thấy hắn đã thở phào nhẹ nhõm. Tỏ ra thành thật nói:
"Xin lỗi."
Lý Thanh Sơn mỉm cười nói:
"Không sao."
Rất nhiều câu hỏi cũng không cần nói ra nữa, Nguyễn Dao Trúc nói:
"Ta mang theo chút đồ nhắm tới."
Lý Thanh Sơn nhấc bầu hồ lô rượu trống rỗng, cười khổ:
"Tiếc là ta không còn rượu."
"Ta đi mua."
"Không cần, ở trong thành ta uống đủ nhiều rồi."
Vì thế Nguyễn Dao Trúc đã đi pha trà, hai người họ cùng ngồi xuống ngắm cảnh tuyết rơi. Họ không nói nhiều, chỉ yên lặng thưởng trà, cũng tự ngầm hiểu. Điều này khiến Cửu Sắc Lộc trong động phủ Bách Thảo đau đầu không thôi nhưng lại chẳng thể làm gì được.
Lý Thanh Sơn đột nhiên đặt chén trà xuống:
"Xin lỗi."
"Vì sao?"
"Thẩm Ngọc Thư."
Vẫn không thể không nói tới đề tài này được.
"Ôi, cũng là do hắn tự gieo gió gặt bão, không liên quan tới ngươi."
Lý Thanh Sơn nói:
"Yên tâm! Mùa xuân tới ta sẽ vượt qua bốn lượt thiên kiếp, có lẽ ta có thể ứng phó được những công việc này."
"Mùa xuân sắp tới rồi."
"Sẽ nhanh thôi."
…
Khi chồi non đầu tiên chui ra khỏi màn tuyết dày đặc, con sông dài bị đóng băng ầm ầm nứt ra, trận mưa phùn tí tách rơi xuống cây bồ đề lá vàng kim. Chúng dội xuống bả vai Lý Thanh Sơn, hắn mở hai mắt ra: Ở Bách Thảo viên đã căng tràn hơi thở mùa xuân, cây cỏ nơi này nhẫn nại suốt mùa đông nay đã không thể chờ đợi, bắt đầu vội vã sinh trường.
Thời tiết thay đổi, vạn vật sinh sôi.
Khi mọi chuyện ánh vào đôi mắt hắn, trên mặt xuất hiện một nụ cười dịu dàng, mà tiểu thế giới bên trong cơ thể cũng dạt dào ý xuân.
Theo một cách tự nhiên không chút miễn cường, Kỳ Lân Trường Sinh Sách đã tu luyện xong tầng thứ nhất.
Tiểu Thiên thế giới tựa như con sông dài ầm ầm rung chuyển, tốc độ vận chuyển dòng nước từ từ tăng nhanh.
Lý Thanh Sơn đứng dậy, thời cơ đã chín muồi nên hắn bước lên, chắp tay về phía động phủ Bách Thảo ở đằng xa:
"Sư tỷ, ta phải đi độ kiếp rồi."
Giọng nói dịu dàng của Nguyễn Dao Trúc vang lên bên tai:
"Ngươi có thể ở lại nơi này."
"Cảm tạ, nhưng có thể sẽ tạo ra động tĩnh rất lớn. Ta vẫn nên đi ra ngoài thì hơn, không nên làm tổn thương tới hoa cỏ nơi này."
"Vậy cũng được, hãy cẩn thận."
"Yên tâm, ta sẽ quay lại thật nhanh."
Lý Thanh Sơn rời khỏi Bách Thảo viên và hòn đảo nhỏ nơi Bách Thảo viên tọa lạc, sau đó tìm tới nơi sâu trong biển rộng. Khi bay đủ xa, một đôi cánh phượng hoàng rực rỡ đột nhiên giương rộng, vung mạnh lên, gió lớn tạo ra sóng lớn cao ngàn trường gào thét lao tới.
Khi hắn loáng thoáng nghe được tiếng sấm mới ngừng lại, vân kiếp điên cuồng tụ lại trên đỉnh đầu hắn.
"Muốn hủy diệt ta? Nào tới đây!"
Trên mặt mang theo nụ cười tùy ý, hai cánh chim và cánh tay cùng mở rộng ra hướng lên bầu trời.
Ầm!
Sét đánh vào mặt biển, ánh chớp phản chiếu lại bừng sáng cả bầu trời biển rộng, tất cả bóng tối bị ánh chớp nuốt chửng. Chỉ còn sót lại bóng người tối đen thăm thẳm của hắn đang ngày càng rõ ràng hơn trong muôn vàn ánh sáng. Sau đó bành trướng, vặn vẹo, tăng vọt...
Ầm ầm!
Tựa như hai cái cột rơi từ trên trời xuống, vó sắt rơi xuống đáy biển đạp nát lớp bùn dưới đáy biển sâu khiến nước biến bị vẩn đục. Thế nhưng chỉ mới nhấn chìm tới chân hắn thì một cái đuôi cọp đã quét ngang qua. Rầm Rầm Rầm Rầm! Tạo ra cơn sóng lớn cao hàng vạn trượng xếp chồng lên nhau từ từ lao về nơi xa.
Đôi cánh chim phượng hoàng càng rực rỡ tới khó tin, là sự ngưng tụ của toàn bộ sự sáng lạn trên đời này, tựa như mặt trời đang hừng hực thiêu đốt, ngọn lửa cháy lan tận vào trong tim hắn.
Hắn đứng sừng sững giữa biển và bầu trời, ngửa mặt lên đối diện với thiên kiếp, sừng trâu trên đầu như trăng khuyết. Giống con trâu đực bị chọc tức, trước mắt con trâu chỉ còn lại miếng vải màu đỏ nho nhỏ. Mà vải đỏ trong mắt hắn chính là vân kiếp cuồn cuồn và bầu trời vô tận.
Hết chương 2726.