Khoảnh khắc đối lập chỉ diễn ra trong giây lát, rồi chỉ trong chớp mắt thôi cũng cảm giác như vừa nhìn lầm.
"Gào!"
Hắn ngửa mặt lên trời thét dài một tiếng, giống người nhưng không phải người, giống thú mà chẳng phải thú. Hỗn loạn thần thánh, nặng nề mà sục sôi. Ra sức đánh một quyền vào bầu trời!'
...
Trên bầu trời màu máu, quần tinh rụng như mưa, đứa bé nở nụ cười vừa ngây thơ vừa tà ác. Người mẹ sờ đầu hắn rồi nở nụ cười khen ngợi khiến đứa bé càng đắc ý hơn. Nhưng mỗi ngôi sao ở sau lưng họ đều đang đau khổ rên rỉ, bầu trời đỏ rực như đang chảy máu.
La Hầu Tiểu Minh bừng tỉnh từ trong ác mộng. Vừa chớp mắt đã phát hiện cơ thể không thể động đậy được, cả người hắn cứng ngắc bị giam trong huyền băng màu đen, chỉ còn khuôn mặt lộ ra bên ngoài.
Ngao Huyền chiếm giữ xung quanh Huyền Băng, đầu rồng to lớn ép sát lại gần. Trầm giọng hỏi:
"Ngươi là ai?"
"Ta là ai?"
La Hầu Tiểu Minh tự lẩm bẩm.
"Tốt nhất là ngươi đừng mồm mép ba hoa nói dối với ta, nếu không ta sẽ khiến ngươi trải nghiệm cảm giác đau khổ như bị đày vào địa ngục. Làm vậy chỉ khiến chúng ta khó chịu hơn mà thôi."
"Đòi dụng hình với A Tu La à."
La Hầu Tiểu Minh nở nụ cười.
"Có vẻ ngươi chưa từng vào sâu trong địa ngục rồi, nếu tới ngươi sẽ biết việc bị chém chết bằng một kiếm là điều hạnh phúc tới dường nào."
Ngao Huyền nhe răng làm lộ hàm răng nhọn hoắt.
"Ngươi đã đi sâu vào địa ngục rồi sao?"
Có vẻ La Hầu Tiểu Minh đã đoán được một chút chuyện.
"Đương nhiên."
Ngao Huyền giận giữ hét lên:
"Tiểu tử, bây giờ ta đang hỏi ngươi đấy! A Tu La bất tử như ngươi rất hợp với cực hình ở địa ngục, tới lúc đó ngươi sẽ biết cái gì là đau khổ thực sự."
La Hầu Tiểu Minh cau mày, nói:
"Còn đau khổ hơn cả nghiệp hỏa đốt ngươi?"
"Ờ..."
Ngao Huyền chợt im lặng một lát, cảm giác đau khổ do nghiệp hỏa đốt người trong truyền thuyết kia ngay cả những đại năng nắm giữ sức mạnh khổng lồ vừa nghe thấy cũng phải đổi sắc mặt. Ngao Huyền phản ứng lại ngay:
"Ngươi nói bậy! Người đã bị nghiệp hỏa đốt người thì làm sao mà còn sống được chứ?"
La Hầu Tiểu Minh cười lạnh:
"Con thằn lằn kia, không lẽ ngươi chưa từng nghe nói chỉ cần chiến tâm của A Tu La không chết thì sẽ bất tử hay sao?"
"Ngươi đừng có phô trương khoác lác nữa, nghiệp hỏa đốt người chắc chắn sẽ chết. Dù ngươi thuộc bộ tộc La Hầu thì cũng khó tránh được."
"Ngươi sợ tộc La Hầu báo thù à?"
Ngao Huyền cười khẩy:
"Tộc La Hầu đã héo tàn, với lại A Tu La không quản được tới chỗ Nhân Gian đạo nữa rồi, ta còn sợ cái gì?"
"Ngươi sợ con chim nhỏ đã bay đi kia phải không? Con chim khá giống Côn Bằng kia."
Ngao Huyền nổi giận:
"Câm miệng, ngay cả Hỗn Thiên Đại Thánh cũng khó thoát khỏi trấn áp chứ nói chi tới một con chim lông tạp nham kia!"
Rồi đột ngột trở nên bình tĩnh:
"Ngươi đang muốn chọc giận ta, thôi được, để ta xem xem ngươi có thể mạnh miệng tới lúc nào."
Hắc Huyền Băng chậm rãi ăn mòn cơ thể của La Hầu Tiểu Minh, mỗi một giây đềy có vô số băng nhũ vô cùng nhỏ bé đâm thủng máu thịt của hắn, còn khốc liệt hơn cả lăng trì xử tử.
"Nói, ngươi là ai?"
"Ngươi sợ ta có bí mật, sợ rước phải họa sát thân. Nhưng tên kia không sợ, dù ngươi có là rồng hay là cái gì khác thì hắn vẫn có thể lột da rút gân ngươi, dùng ngàn đao bầm thây ngươi. Hắn sẽ không do dự, cũng lười hỏi đầu đuôi câu chuyện. Có lẽ các nàng ấy cũng không sợ, ngược lại còn rất yêu thích hương vị máu thịt của ngươi..."
La Hầu Tiểu Minh vừa chịu đựng cảm giác đau đớn "nhẹ nhàng" vừa nói không ngừng. Hắn đột nhiên hiểu được cái miệng hỗn hào của Lý Thanh Sơn kia, ngôn ngữ đúng là vũ khí tốt nhất, đặc biệt là rơi vào tình huống này.
"Bọn họ là ai?"
Cự Long gào thét.
"Bọn họ chính là những người vô cùng thú vị, ta đảm bảo ngươi sẽ gặp được."
...
Trên sa mạc rộng lớn, đâu đâu cũng là nham thạch màu đỏ thẫm. Đất núi màu vàng trở nên nóng rực dưới ánh mặt trời, không khí vặn vẹo gợn sóng trước nhiệt lượng. Một bóng người từ phía xa đi tới, bàn chân mềm mại trắng trẻo đi chân trần lên đá vụn bén nhọn nhưng vẫn không thể cản bước chân của nàng. Chiếc áo cà sa màu đen rách tả tơi phập phồng theo cơn gió nóng, nàng như một vị tăng khổ hạnh kiên định bước về phía trước.
"Tiểu An, ta cảm thấy đầu tiên chúng ta nên lẩn trốn để tăng tu vi đã."
Cơn gió nóng hổi thoáng qua, Cố Nhạn Ảnh ngăn cản bước chân của nàng. Sau khi vượt qua bốn lượt thiên kiếp, một thế giới mới mở ra với các nàng, đó chính là thời cơ tốt nhất để tăng cao tu vi và thực lực. Nàng cảm giác mình đang mạnh lên theo từng giây từng phút, ngày càng tiếp cận với Côn Bằng.
"Ta cảm thấy chúng ta nên tụ họp lại với Thanh Sơn, nói cho hắn chuyện đã xảy ra."
Tiểu An vô cảm đi vòng qua Cố Nhạn Ảnh, giọng nói bình tĩnh không hề chập chùng.
Hết chương 2727.