"Ngươi có biết hắn ở đâu không? Có biết tình huống ở Vạn Tượng tông không?"
"Ta biết rằng hắn còn sống."
Chỉ như vậy cũng đủ rồi.
"Không lẽ ngươi không ở cạnh hắn là không sống được à?"
"Đúng thế?"
Tiểu An đáp lại không hề do dự.
Cố Nhạn Ảnh nhìn bóng lưng khuất dần của nàng, nói:
"Ngươi định cứ thế mà đi sao?"
"Ai bảo ta không có cánh chứ."
Cố Nhạn Ảnh mở rộng hai tay, thở dài:
"Thôi được rồi, đại tiểu thư, như ngươi mong muốn, lên ta cõng!"
Khóe môi Tiểu An chợt xuất hiện nụ cười mỉm rồi biến mất ngay. Nàng lẳng lặng xoay người lại rồi đi về phía Cố Nhạn ảnh.
Tiếng vó ngựa và bụi mù vang lên từ phía xa, Cố Nhạn ảnh nói:
"Có người tới đây."
Tiểu An nói:
"Chờ một chút."
…
Tiếng vó ngựa truyền đến, khắp mọi nơi khói bụi bay mù mịt, một đám mã tặc huýt sáo vây quanh, dáng vẻ trên khuôn mặt thì tràn đầy kinh ngạc cùng sự thèm thuồng đến chảy cả nước dãi.
Cố Nhạn Ảnh gặp bọn họ liền nở nụ cười rạng rỡ, và đột nhiên một vài tên mã tặc tâm trạng hốt hoảng, ngã từ trên ngựa xuống, đau đớn kêu gào nguyền rủa trong cơn thịnh nộ một hồi. Vẫn giữ nguyên nụ cười, thấp giọng hỏi Tiểu An:
"Thay đổi chủ ý rồi sao?"
Vào lúc này, một nam nhân trẻ tuổi để ngực trần, vẽ đầy hình xăm thúc ngựa tiến tới phía trước, từ trên cao nhìn xuống và nói:
"Hai vị cô nương từ nơi nào đến đây? Có muốn ta đưa ngươi đi một đoạn đường không?"
Tiểu An mím môi và nói với Cố Nhạn Ảnh:
"Ta cảm thấy những gì mà ngươi nói cũng có đạo lý, vả lại Côn Bằng cũng thấy rõ ở trước mắt rồi, chi bằng thỏa hiệp một chút đi!"
Cố Nhạn Ảnh trầm ngâm rồi cười nói:
"Thỏa hiệp sao?"
"Chúng ta đi thôi."
Một tên mã tặc rút đao ra và hét lên:
"Này, cô nàng, lão đại của chúng ta đang nói chuyện với các ngươi đấy!"
Cố Nhạn Ảnh lườm một cái:
"Là đi ăn thôi!"
"Cũng gần giống nhau."
Tiểu An khẽ mỉm cười, thủ lĩnh mã tặc ngay tức khắc liền choáng váng, đám mã tặc ồn ào náo động trở nên yên lặng như tờ, tất cả đều nhìn nàng với ánh mắt đầy si mê, bốn bề chỉ có tiếng gió thổi vi vu. Chỉ cảm thấy rằng nếu có thể khiến cho nàng nở nụ cười, cho dù có chết cũng cam tâm.
Cố Nhạn Ảnh giả vờ bất bình nói:
"Này, cái này cũng quá khoa trương rồi, ta không phục đâu."
Tiểu An búng ngón trỏ một cái, tam muội bạch cốt hỏa im hơi lặng tiếng phun ra, khiến cho vùng sa mạc Gobi đỏ vàng nhuộm thành màu trắng bệch, mã tặc cùng ngựa đều bị thiêu đốt, hòa quyện vào ngọn lửa trắng xám, yên ngựa cùng quần áo rơi xuống đầy dưới đất, chỉ còn lại tên thủ lĩnh của mã tặc, kinh hồn bạt vía:
"Yêu... yêu quái!"
Hắn ra sức thúc dục con tuấn mã ở bên dưới, nhưng con ngựa kia dường như chết lặng, không nhúc nhích.
Tiểu An chỉ vào hắn, tất cả tam muội bạch cốt hỏa đều hội tụ ở trên người của hắn, máu thịt đều bị tróc ra, chỉ còn lại có xương cốt, trong hốc mắt bốc lên hai ngọn lửa. Móng vuốt, răng nanh và sừng mọc lên, biến thành một con khô cốt ma.
Lúc độ kiếp, nàng đã phải đối mặt với lôi kiếp ngưng binh. Tất cả các bạch cốt pháp khí đều bị phá hủy vô cùng nghiêm trọng, đặc biệt là chuỗi tràng hạt khô lâu, ngay cả một viên cũng không còn sót lại. Điều này có ảnh hưởng rất lớn đối với sức chiến đấu của nàng.
Nhưng như vậy cũng tốt, vừa khéo có thể trực tiếp ngưng luyện ra khô cốt ma có chất lượng cao hơn.
Bàn tay phải của nàng buông xuống hư không và nắm chặt thành nắm đấm. Thân hình của con khô cốt ma ở trên lưng ngựa đột nhiên thu nhỏ lại, kích thước chỉ còn bằng nắm tay, đang chạy như bay trên sa mạc với tư cách là lính trinh sát.
Nàng nhẹ nhàng vuốt ve con tuấn mã bị bỏ lại đang trơ như phỗng, luyện lại xương cốt và máu thịt. Hai ngọn lửa yếu ớt bốc cháy lên ở sâu thẳm trong đôi mắt, và ngoan ngoãn quỳ mọp xuống.
Lúc này, Cố Nhạn Ảnh đã hoàn thành việc huyết thi diệt tích, thúc giục ngọn gió nóng bỏng của địa ngục đến để biến tất cả các tàn dư còn sót lại của những tên mã tặc hóa thành tro bụi và xua tan trong gió.
"Rất tốt, ta có thể tu hành ở trên lưng ngựa, chỉ cần không quá chòng chành là được."
Một lúc sau, cả hai cùng cưỡi một ngựa, thúc ngựa phi nước đại trên sa mạc vô tận, tuấn mã bốn vó sinh bụi, chạy không biết mệt. Mà lại cực kỳ thận trọng vững chắc, tiến về phía của Vạn Tượng tông cách đó mười vạn dặm.
……
Ở trong Bách thảo động phủ, tinh thần của Nguyễn Dao Trúc không thuộc về nơi đây. Cửu sắc lộc nói:
"Muốn đi thì cứ đi đi!"
Nguyễn Dao Trúc bị đoán đúng tâm sự, sắc mặt hơi choáng váng:
"Ta đi đâu đây?"
"Lý Thanh Sơn kia thật đáng thương, không có bằng hữu, một thân một mình, lúc độ kiếp ngay cả một Hộ pháp cũng không có, nếu độ kiếp thất bại, nhất định sẽ bị sét đánh chết!"
Nhắc lại đầy oán hận:
"Đánh chết!"
Hết chương 2728.