"Cũng như sư huynh vừa nói, ta với sư huynh không thù không oán, đây chỉ là một ván cược mà thôi. Nhận ân huệ, nợ trách nhiệm là điều tất nhiên. Có gì phải oán trách chứ?"
Lý Thanh Sơn đúng mực chắp tay:
"Chỉ mong trong thời gian sư huynh chiếm thế thượng phong không đuổi tận giết tuyệt thôi."
Tất cả mọi việc là do dư âm hắn lấy một nghìn viên Thanh Ngọc của Nhạc Thiên mà ra. Đã là đánh cược thì đừng nghĩ đi con đường dễ dàng. Mà Cát Hưng lại không muốn kết thù riêng với hắn, hắn cũng không mong muốn kết thù với một vị đệ tử chân truyền. Nếu tỏ ra oán trách thì không phải sẽ ép người ta chỉnh ngươi tới chết à?
"Được!"
Vẻ tán thưởng xuất hiện trên mặt Cát Hưng:
"Ván cược này không phải chuyện riêng của ta, nếu không ta rất muốn tha cho ngươi một mạng đấy."
"Có thể được nghe sư huynh nói như vậy thì có phải tổn thất một viên Huyền Mộc cũng đáng."
Lý Thanh Sơn tỏ ra không tin, nhưng lại không chút khách khí bán đứng người đứng phía sau.
"Cái tên khốn khiếp kia!"
Cát Hưng lúng túng:
"Ta có chức trách của mình, cần phải tính toán kỹ càng."
"Ôi chao, đã tính toán kỹ càng thì không nên đánh bạc! Sư huynh đừng làm khó ta quá, sau này còn phải gặp lại nhau nữa."
"Nếu vậy thì ngươi cứ yên tâm, Vạn Tượng tông không phải tông môn ma đạo, không tới mức đồng môn tương tàn như vậy. Ngươi lên chiến trường rồi thì chúng ta muốn nhúng tay vào cũng không được. Dựa vào ngần này bản lĩnh của ngươi chắc chắn sẽ kiếm được càng nhiều điểm cống hiến hơn lúc ở Bách Thảo viên. Chỉ cần ngươi dựa vào bản lĩnh của mình lên làm đệ tử chân truyền được thì bọn ta tình nguyện thua cuộc."
Cát Hưng hào khí vỗ ngực, nhưng trong lòng lại thầm nói:
"Tiểu tử thối, ngươi đã vào dưới trướng Triều Thiên Kiêu rồi, lúc đó nàng muốn lấy ngươi ra tiêu khiển như nào cũng không thể trách ta được!"
"Được!"
Lý Thanh Sơn lại thầm nghĩ: Ngu mới tin ngươi, đồ ngốc mới lên chiến trường. Tuy không đáng để mang thù, nhưng nếu sau này có cơ hội thì đừng trách ta lôi ngươi ra trêu đùa. Sao Nguyễn sư tỷ vẫn chưa tới thế?
Hai nam nhân giả vờ giả vịt, trong lòng lại có mưu tính của riêng mình. Khiến nữ quan bên cạnh kinh ngạc há mồm nhìn hai nam nhân dối trá này.
Trên một cây cầu cao ngang một tòa lầu hai tầng, Cố Nhạn Ảnh nhìn về phía Quân Nhu Ty ở phía xa một lúc, sau đó thu hồi tầm mắt:
"Hình như ta nhìn thấy hắn rồi, lần này thấy người thật! Phía trước hắn là một tu sĩ Dương Thần nên ta không dám nhìn thêm."
"Hắn đang gặp nguy hiểm sao?"
Tiểu An sờ cổ tay trắng nõn, nơi đó là một chuỗi niệm châu Khô Cốt mới.
Cố Nhạn Ảnh biết nếu mình nói gặp nguy hiểm thì Tiểu An chắc chắn sẽ chuẩn bị đánh một trận. Mặc kệ đâu là đâu, có yêu tiên tọa trấn hay không.
"Yên tâm, ít nhất bây giờ hắn vẫn an toàn. Có lẽ hắn đã cảm ứng được chúng ta rồi, chúng ta cứ yên lặng chờ biến đổi thôi! Ở đây hắn quen một nữ nhân tên Nguyễn Dao Trúc, cũng là một Nhân Hoàng, hình như người đó sẽ tới giúp hắn."
Đúng lúc nào, một luồng ánh sáng chín màu xẹt ngang qua.
Cố Nhạn Ảnh và Tiểu An đột nhiên ngẩng đầu nhìn, trong lòng Nguyễn Dao Trúc xuất hiện một suy nghĩ muốn nhìn lại các nàng, khẽ vuốt cằm tự hỏi. Tuy đã bị áo bào trắng che khuất thân hình và dung mạo, nhưng trông có vẻ là hai nữ tử vô cùng xinh đẹp.
Còn Cố Nhạn Ảnh và Tiểu An gần như nhận ra thân phận của nữ tử này ngay tức khắc, nhìn nhau nói:
"Nguyễn Dao Trúc!"
Trong Vạn Tượng thành không thể phi hành, mà nơi này vừa hay lại chính là con đường nhất định phải đi qua nếu muốn tới Quân Nhu Ty.
Nguyễn Dao Trúc cưỡi Cửu Thải Lộc thoáng cái đã đi tới trước cửa Quân Nhu Ty. Không cần thông báo mà đi thẳng vào, đi tới bên dưới tòa tháp đen. Không để ý tới Lý Thanh Sơn mà hưng binh vấn tội với Cát Hưng ngay:
"Cát sư huynh, lần này các ngươi thực sự rất quá đáng!"
"Thể diện cũng lớn thật!"
Cát Hưng nhìn thoáng qua Lý Thanh Sơn, sau đó tiếp đón Nguyễn Dao Trúc:
"Nguyễn sư muội, đã lâu không gặp, ta biết ngươi rất coi trọng tên tiểu tử này. Nhưng ngươi không thể ngăn cản chuyện đó được, ngươi vẫn nên từ bỏ đi!"
…
Nguyễn Dao Trúc nói lời lẽ chân chính:
“Các ngươi tụ tập đánh bạc thì cũng thôi. Vì một ván bạc mà không ngại phá hoại quy tắc của Vạn Tượng tông, sử dụng quyền lực trong tay một cách bừa bãi. Đây là chuyện đệ tử chân truyền chúng ta nên làm sao?”
Cát Hưng giơ tay lên, thân thể nghiêng về phía sau:
“Ặc, sư muội, ngươi muốn trách thì trách Nhạc Thiên đi! Đây đều là chủ ý thối tha của hắn. Còn có Bì Dương Thu kia, hai lão quỷ họ đánh bạc, bày mưu hãm hại mấy sư huynh đệ chúng ta, chúng ta cũng không thể bị làm thịt vô ích.”
Dù là cử chỉ tỏ ra yếu đuối nhưng lời nói không bao giờ nhượng bộ. Chuyện này có liên quan đến một lượng lớn Thanh Ngọc Thiêm, hơn nữa phía sau hắn còn có mấy đệ tử chân truyền. Không thể nhượng bộ cũng không cần thiết nhượng bộ.
Hết chương 2758.