Đại Thánh Truyện (Bản Dịch)

Chương 2430 - Chương 2757. Đệ Tử Chân Truyền

Chương 2757. Đệ Tử Chân Truyền
Chương 2757. Đệ Tử Chân Truyền

"Câm miệng, đừng nói bây giờ hắn chưa phải đệ tử chân truyền, dù sao này hắn thực sự là đệ tử chân truyền thì ta cũng không sợ hắn. Ngươi đi xem Lưu sư đệ của ngươi đi."

"Ồ! Trông vẻ mặt của hắn đang không được tự nhiên, không thấy chào hỏi với ai cả, đã xảy ra chuyện gì rồi?"

"Ha ha, không có gì, chỉ là do bị dọa mà thôi."

"Bị dọa?"



Nữ tử ngạc nhiên, Lưu sư đệ đã vượt qua bốn lượt thiên kiếp từ lâu, lại còn có kinh nghiệm ra chiến trường lâu năm, thực lực cách xa Lý Thanh Sơn nhiều. Vả lại nơi này là Quân Nhu Ty, Cát sư huynh còn đang trông chừng ở bên trên, không lẽ tên Lý Thanh Sơn kia còn dám hành hung à?

Cát Hưng thở dài, nhắm mắt rồi nói:

"Hắn lên chiến trường thì chỉ sợ tốc độ tích lũy cống hiến sẽ không chậm so với lúc ở Bách Thảo viên."

Nhân Gian đạo tổ chức tu sĩ chống lại ma tộc, tất nhiên tu sĩ sẽ không đánh không công mà phải nhận được rất nhiều lợi ích, khi đó chiêu binh người ta mới ra sức. Rất nhiều tán tu thông qua tòa Vạn Tượng thành này để có được tiền đồ, bước vào chiến trường đầy máu tanh. Đây cũng là một trọng trách lớn của Quân Nhu Ti.

Trong lúc nói chuyện, quân nhu quan cuối cùng cũng dẫn Lý Thanh Sơn tới bên dưới tòa tháp cao. Tim quân nhu quan đập nhanh như trống bỏi, tòa lầu cửa đóng chặt, nếu đi tiếp thì hắn chắc chắn sẽ va đầu vào cửa.

Nhưng nếu dừng lại thì hậu quả thật khó lường, khó đoán được sống chết. Tựa như kẻ liều mạng bị ép tới đường cùng, nỗi sợ hãi hóa thành cơn giận dùng hết sức thôi thúc dùng Âm Thần để phản kích lại.

Lý Thanh Sơn đột nhiên dừng bước, sát ý làm chấn động người đã biến mất tăm.

Quân nhu quan lảo đảo tựa như đánh một quyền vào khoảng không, sức mạnh bùng lên không có nơi giải tỏa làm chấn động lục phủ ngũ tạng. Mồ hôi chảy dài khắp người, trong miệng tanh mùi máu. Hắn đột nhiên nói:

"Lý Thanh Sơn, ngươi đừng có khinh người quá đáng!"

Lý Thanh Sơn mỉm cười, nói:

"Ai khinh người quá đáng cơ?"

Đôi mắt như cười như không kia khiến quân nhu quan rùng mình, lửa giận ngập trời dâng lên trong cơ thể bị dập tắt trong nháy mắt. Đây chỉ là một trò đùa giỡn mà thôi, nếu người nam nhân này thực sự muốn giết mình thì chỉ sợ mình sẽ khó mà chống lại được.

Sau đó lau đi máu tươi tràn ở khóe miệng, nói:

"Thôi, là tự ta rước lấy. Bây giờ ta mới biết cái gì gọi là trăm nghe không bằng một thấy. Quân nhu trưởng Cát sư huynh đang ở trên tháp, xin mời vào!"

Lý Thanh Sơn vừa chắp tay vừa bước lên phía trước, thuận tay đẩy cánh cổng lớn của hắc thạch lâu. Chưa kịp nhìn thấy rõ cảnh vật bên trong thì đã được một nam nhân thấp bé nhưng cường tráng tươi cười chào đón.

Lý Thanh Sơn âm thầm cảnh giác, chợt lui về phía sau một bước. Hắn vừa mới bày ra bộ dáng đề phòng thì tay phải đã bị siết chặt:

"Cát sư huynh?"

Cát Hưng vỗ nhẹ lên tay Lý Thanh Sơn, nói:

"Lý sư đệ, hoan nghênh đã tới!"

Nữ tử đứng đằng sau lộ ra vẻ mặt kỳ lạ, từ trước tới nay Cát sư huynh chưa bao giờ tỏ ra nhiệt tình với nàng như thế cả. Nàng không ngờ một kẻ may mắn mới vào được đây như hắn lại được một vị đệ tử chân truyền khác kính trọng, thậm chí là nguyện ý chờ đợi bình đẳng, mà người đó còn là cấp trên của nàng.

Lý Thanh Sơn không rút tay ra, chỉ trở tay nắm chặt tay Cát Hưng, dùng sức lắc:

"Sư huynh, khiến ngươi phải chờ lâu rồi!"

Một màn tựa như rất vui vì gặp được nhau vậy.

Cát Hưng hơi bất ngờ, sau cũng hiểu rõ:

"Lý sư đệ, ngươi biết ta triệu ngươi tới để làm gì không?"

Lý Thanh Sơn suy nghĩ một lúc, nói:

"Cưỡng ép trưng binh ta, không cho ta tu hành."

Nụ cười trên môi Cát Hưng cứng lại, không ngờ hắn lại thẳng thắn như vậy. Bèn thả lỏng tay hắn ra, nói:

"Được, rất ngay thẳng! Ta với ngươi vốn dĩ không thù không oán, chẳng tội gì phải làm như vậy."

Lý Thanh Sơn toét miệng cười:

"Ta biết, ta vốn chỉ là một quân cờ, người ta đã muốn ăn ta thì không lý gì ta phải dễ nói chuyện cả."

Cát Hưng trầm giọng, nói:

"Nếu ngươi không chết thì sẽ liệt vào ngang hàng với bọn ta."

Lý Thanh Sơn nghiêm mặt nói:

"Đã tạ lời chúc tốt lành của sư huynh, ta sẽ cố gắng tiến về phía trước. Giờ ngươi tha ta một mạng thì sau này ta chắc chắn sẽ báo đáp lại."

"Nếu ta từ chối thì sao?"

Cho dù Cát Hưng có chút lòng khen ngợi với Lý Thanh Sơn, còn nể tình đứng dưới tháp chào đón, nhưng cũng là do hắn cố gắng không kết thù riêng với Lý Thanh Sơn, lợi và hại đã được hắn cất nhắc kỹ càng trong lòng rồi. Đây chỉ là một ván cược, lại còn không phải ván cược chỉ có mình hắn. Thực sự không tội gì phải nhảy ra hấp dẫn cừu hận cả.

Lý Thanh Sơn nhún vai, nói:

"Ta cũng không ngoan ngoãn chịu trói."

"Ngươi không hận ta sao?"

Cát Hưng ngạc nhiên nói. Lý Thanh Sơn không có chút suy nghĩ hận thù nào với hắn cả, cũng không phải giả vờ là được. Nếu không hắn đã cảm nhận được từ lâu.
Hết chương 2757.
Bình Luận (0)
Comment