Còn Lý Thanh Sơn do tu hành Kỳ Lân Trường Sinh Thư nên khuôn mặt hắn thanh tú đẹp trai như thiếu niên. Mà cũng do tu hành Tự Tại Thiên Thư nên ma niệm trong người hắn đều bị tiêu hao hết.
Hiện tại trên người hắn tỏa ra khí thế ôn hòa, tuân theo tự nhiên chi đạo mọi lúc mọi nơi, cũng không biểu lộ tu vi ra ngoài. Khí chất của hắn hoàn toàn không hợp với nơi này, tựa như con cừu non xông nhầm vào bầy sói vậy.
Ngay cả ánh mắt khi nhìn hắn của những người này cũng không hề thân thiện, đa phần đều tỏ ra khinh bỉ và xem thường. Thậm chí còn mang theo vẻ xâm lược.
Lý Thanh Sơn bật cười không quan tâm lắm, những người này trái lại mang theo máu tanh trên người, vẻ mặt hung dữ nhưng rõ ràng đều là các tu sĩ Trúc Cơ và tu sĩ Kim Đan cả. Tu sĩ Nguyên Anh chỉ là con số nhỏ. Nếu ánh mắt có thể giết địch thì tu vi dùng để làm gì. Những người vênh váo tự đắc rất dễ chết sớm, hắn chắc chắn có thể đánh chết họ trong vòng ba chiêu. Còn nếu ở trong khoảng cách gần như này thì đánh một quyền là đủ rồi.
Trong lúc đang chăm chú suy nghĩ vì sao tâm trạng lại đột nhiên kích động, hai mắt hắn sáng sau đó quay đầu nhìn xung quanh:
"Không lẽ?"
Quân nhu quan ớn lạnh sống lưng, nghi ngờ quay đầu nhìn thoáng phía sau. Chỉ thấy Lý Thanh Sơn đang nhìn xung quanh không biết đang tìm gì. Hắn đang gặp ảo giác sao? Tâm trạng không vui vội quát to:
"Đừng có nhìn lung tung, mau đi nhanh lên!"
"Vâng!"
Lý Thanh Sơn cau mày hơi tức giận, không tiếp tục nhìn xung quanh nữa mà nhìn chằm chằm vào áo của quân nhu quan. Nhưng rõ ràng hắn cảm giác được các nàng ấy đang ở gần đây.
Quân nhu quan cứng đờ người, không, đó không phải ảo giác! Cảm giác ớn lạnh đột ngột lan sâu vào tận xương tủy, dù đang đứng trong quân doanh tràn ngập tiếng nói chuyện ồn ảo cũng không hề thấy an toàn một chút nào. Tựa như bị một con cọp hung ác theo dõi, bất kỳ lúc nào cũng bị con cọp đó nhào lên xé thành nhiều mảnh. Hắn không dám dừng chân hoặc quay đầu lại, chỉ máy móc bước tiếp.
Tại một tòa tháp đá màu đen ở giữa quân doanh, trên tầng cao nhất, một nam tử tai to, vóc dáng thấp bé khỏe mạnh đang đứng chắp tay, đó chính là người thống trị của quân doanh này...Quân nhu trưởng Cát Hưng.
Hắn quan sát Lý Thanh Sơn ở đằng xa, nhỏ giọng hỏi:
"Thấy thế nào?"
Một nữ tử dáng người thướt tha, đứng thẳng tắp bên cạnh tỏ ra khinh thường:
"Chẳng ra dạng gì cả. Chỉ là tên may mắn mới vào được thôi, giờ nhìn lại trông không thông minh lắm."
Đúng là theo người ngoài nhìn, Lý Thanh Sơn đang đi sau mông quân nhu quan, mắt nhìn mũi mũi nhìn tim đi rập khuôn từng bước, trông ngu ngốc không chịu được. Nhưng họ không biết rằng lưng của quân nhu quan đang chảy đầy mồ hôi, mỗi một bước chân đều vô cùng gian nan. Tưởng rằng chỉ hơi dừng chân một chút sẽ bị chém chết trong nháy mắt, đành phải bước chân đi tiếp.
Cát Hưng bật cười, giọng vang như chuông lớn:
"Tên may mắn mà có thể dùng Nguyên Anh tu vi lại đánh bại Âm Thần tu vi? Tên may mắn mà lại được Nhạc Thiên coi là hắc mã? Hay là tên may mắn nhưng lại dám đứng trước mặt khiêu khích đại sư tỷ?"
Nữ tử kia nghẹn lòi, nhưng vẫn không cam tâm:
"Nếu hắn không làm gì khuất tất thì tại sao lại có thể trở thành đệ tử nhập nhất nhanh như vậy được?"
"Ngươi chỉ đang ghen tỵ thôi."
Cát Hưng hờ hững nói:
"Năm xưa ngươi nhập môn cũng đứng đầu, tốn rất nhiều thời gian và tâm huyết mới trở thành đệ tử nhập thất, sau đó mới được đứng phía sau ta. Còn hắn lại có được mọi thứ dễ như ăn cháo, các vị đệ tử chân truyền đặt biệt trông nom hắn, thậm chí là chờ đợi bình đẳng. Vì thế nên ngươi mới cảm thấy bất công, đúng không?"
"Vâng."
Nữ tử cúi đầu nói.
Cát Hưng gầm gừ trong cổ họng:
"Mẹ nó, ngay cả ta cũng cảm thấy bất công, nếu để cho ta tận mắt thấy trước thì ta chắc chắn sẽ không đánh cược ván này. Ai, chẳng trách ngươi không nhìn ra, một số người không thể suy đoán như bình thường được. Lần này mấy người chúng ta bị tên khốn Nhạc Thiên kia lừa rồi. Hắn lật thuyền trong mương xong lại kéo chúng ta xuống nước để đền bù tổn thất."
"Tên Lý Thanh Sơn này đã vượt qua bốn lượt thiếp kiếp, tu luyện Tự Tại Thiên Thư chưa từng có ai tu luyện. Lại còn cống hiến quá mức cho tông môn nữa, hắn trở thành đệ tử nhập thất chỉ còn là vấn đề thời gian mà thôi. Với tính cách của Nguyễn sư muội thì sẽ không giúp những kẻ dối trá, Bì Dương Thu là tên tiểu nhân thích lấy lòng người khác, sợ ta nhân cơ hội đối phó nên hắn mới ra chiêu hiểm như vậy."
"Nhưng có là nước cờ hay tới đâu thì ta cũng chẳng phải quân tử gì. Ta sẽ không ngồi im chịu thua đâu. Nhưng bây giờ ta đang nghi ngờ, không biết đưa hắn ra chiến trường có phải một quyết định đúng đắn hay không."
"Sư huynh!"
Nữ tử kinh ngạc, nói:
"Vì sao chứ? Lẽ nào ngươi sợ sau này hắn..."
Hết chương 2756.