"Không biết."
"..."
Tiểu An hiếm khi giải thích:
"Nơi này tụ tập quá nhiều tu hành giả, lại còn có rất nhiều trận pháp đè lên làm nhiễu loạn nên không thể phán đoán vị trí chính xác của Lý Thanh Sơn được. Mắt ngươi khá tinh nên ngươi hãy cẩn thận tìm thử xem!"
"Cảm ơn đã khích lệ."
Cố Nhạn Ảnh đỡ trán lộ ra ngoài, mặt tỏ vẻ vô lực nói:
"Ta sẽ dùng Tiêm Nhãn để tìm cẩn thận."
Rồi dựng thẳng hai ngón tay chạm một cái lên hai mắt, hai ngón tay chụm lại chuyển động ra vẻ đang tìm khắp nơi.
Tiểu An nói:
"Nghiêm túc một chút."
Ánh mắt Cố Nhạn Ảnh ngưng lại một điểm, tầm mắt xuyên qua tầng ngăn cách của các tòa lâu, vòng qua các trận pháp, xuyên thẳng qua mặt sông đang chảy thành dòng. Tầm nhìn đi xuyên qua các túp lều san sát nhau, rồi đi xuyên qua các khe hở của lâu vũ.
Hai mắt sáng ngời:
"Ta nhìn thấy hắn..."
Tiểu An nói ngay:
"Dẫn ta đi."
Hai người một trước một sau lẳng lặng, vội vàng đi xuyên qua đường phố, tựa như hai bóng ma cất bước ngoài đường vào ban ngày. Chẳng mấy chốc đã tới dưới tầng một tòa Thiên Thư ở quảng trường.
Tiểu An vội vàng tìm khắp nơi nhưng không thấy bóng người Lý Thanh Sơn đâu:
"Hắn đang ở đâu?"
Cố Nhạn Ảnh mỉm cười chỉ lên tấm bảng ở Vạn Tượng tông. nói:
"...Tên."
Sự tức giận chợt thoáng qua mặt Tiểu An, nàng vô cảm nhìn chằm chằm vào Cố Nhạn Ảnh.
Huýt! Cố Nhạn Ảnh huýt sáo, quay đầu đi không nhìn nàng:
"Dù sao cũng tốt hơn đi loanh quanh trong thành."
Tiểu An thu hồi tầm mắt, sau đó nhìn về phía ba chữ "Lý Thanh Sơn" trên tấm bảng của Vạn Tượng tông.
Cố Nhạn Ảnh vỗ vai nàng, nói:
"Đã gần lắm rồi. Hắn có thể đề tên mình lên vị trí này chứng tỏ hắn lăn lộn ở nơi đây không tồi. Với tính cách của hắn, chắc chắn sẽ gây ra chuyện, cũng chắc chắn không để mình không có tiếng tăm gì. Chúng ta thám thính chút là biết ngay."
Ánh mắt ngưng lại, dùng mắt thấy mà không dùng tai nghe, thiên ngôn vạn ngữ vang vọng khắp quảng trường rơi vào trong con ngươi, thậm chí ngay cả truyền niệm của một số tu sĩ cấp thấp cũng bị hai mắt nàng thu lại.
Trong khoảnh khắc đó, ba chữ "Lý Thanh Sơn" đã xuất hiện hơn trăm lần. Đó là chưa bao gồm những truyền niệm không thể thu vào.
Cố Nhạn Ảnh nói:
"Ta đã biết rồi!"
Tấm bảng kia của Vạn Tượng tông ghi lại tất cả những tin tức quan trọng mà các đệ tử môn đồ muốn biết, cũng quyết định đẳng cấp thân phận. Còn Lý Thanh Sơn đột nhiên trở thành đệ tử nhập thất đã tạo ra danh tiếng rất lớn ở Vạn Tượng thành, đặc biệt là ở quảng trường này. Lời đồn của hắn đã bay khắp nơi.
"Ngươi đã nghe nói gì chưa? Quân Nhu Ty đã phái ngươi chiêu mộ tên họ Lý kia rồi!"
"Sao lại chưa nghe nói chứ, ngươi nghĩ chỉ mình ngươi tin tức linh thông thôi à?"
"Ha ha, lần này tên họ Lý kia gặp xui rồi. Đúng là hả lòng hả dạ mà, hắn làm việc thiên tư công khai như vậy thì Vạn Tượng tông còn dám nói là không tuân theo quy củ nữa hay không. Hắn muốn tránh trong Bách Thảo viên chăm sóc hoa cỏ thì càng muốn đẩy hắn tới chiến trường."
"Đúng thế, không chỉ Cát sư huynh, mà nghe nói có vài vị sư huynh đều rất bất mãn. Chỉ sợ lần này Nguyễn sư tỷ không thể giữ được hắn nữa!"
Từ xưa tới nay tốc độ lan truyền của lời đồn rất nhanh, đặc biệt với tu hành giả thì lời đồn còn lan truyền nhanh hơn gấp mười, gấp trăm lần.
Nhà giàu mới nổi bao giờ cũng là đối tượng dễ gây ra đố kị và bất mãn nhất. Thời gian nhập môn của Lý Thanh Sơn rất ngắn nhưng đã đạt được nhiều thứ mà rất nhiều đệ tử môn đồ tốn cả đời cũng không có được.
"Hình như hắn ta gặp phải phiền toái rồi, cũng chẳng thấy lạ gì."
"Điểu nữ nhân, chúng ta tới Quân Nhu Ty."
Tiểu An nhanh chóng hòa vào dòng ngươi.
"Điểu nữ nhân!"
Cố Nhạn Ảnh sững sờ, rồi lại thấy buồn cười. Sau đó vội vàng đi theo nàng.
...
Quân Nhu Ty chiếm một góc nhỏ phía tây bắc Vạn Tượng thành, vốn giống một khu quân doanh lớn, nó không những có hệ thống trận pháp độc lập mà còn có các trạm gác tuần tra trải rộng. Trong doanh trại đâu đâu cũng có các tu sĩ xơ xác tiêu điều, phong cách trái ngược hoàn toàn với các tu sĩ trong Vạn Tượng thành. Từng tòa đại điện màu đen nguyên thủy thô sơ, không có vẻ đẹp nào được xây dựng nên.
Quân nhu quan đi trước mở đường, đi tới đâu người ở đó cũng phải hành lễ. Hai quân nhu quan tình cờ gặp nhau thì cũng gật đầu chào hỏi.
Lý Thanh Sơn yên lặng đi theo sau quân nhu quan. Tâm trạng hắn đột nhiên trở nên kích động, không phải do bị cảm hóa bởi vầu không khí ở nơi này, cũng không phải vì lo lắng, không biết có bị đày đi sung quân không. Mà là một loại tâm trạng khác, vừa thân thiết vừa ấm áp.
Không khí ở Quân Nhu Ty và Vạn Tượng thành không giống nhau, mà khí chất hiện tại của hắn cũng không hợp với nơi này. Ngoài tôi tớ, thị giả ra thì đa số đều là các tu sĩ trên chiến trường quay về nghỉ ngơi. Người nào người nấy đều có kinh nghiệm đánh trận lâu năm, tất nhiên trên người họ đều có ngạo khí sẵn có.
Hết chương 2755.