Vốn dĩ, đây cũng không phải là vấn đề gì quá to lớn, bởi vì nhân gian đạo đồng thời cũng cùng chư giới liên hợp, là yêu thú cũng được mà là thi quỷ cũng chẳng sao, không có kẻ địch nào là mãi mãi cả, chỉ có lợi ích là vĩnh viễn.
Mặc dù các cuộc xung đột nhỏ vẫn tiếp diễn không ngừng, nhưng chúng hiếm khi diễn biến thành chiến tranh quốc gia. Mặc dù các giới đều chán ghét nhân loại, nhưng cũng đều không coi nhân gian đạo như là một quốc gia thù địch. Cho dù là ngạ quỷ đạo có tính xâm lược hung hãn nhất, bởi vì phải chịu sự trấn áp của địa ngục đạo, vì vậy cũng không uy hiếp quá to lớn đến nhân gian đạo.
Nhưng kẻ ác tự khắc sẽ có kẻ xấu trừng trị, và đó chính là sự độc lập của ma vực ở bên ngoài lục đạo luân hồi, dưới sự phấn chấn của ý chí thế giới hỗn loạn tà ác, mười hai vị ma thần thống soái ma tộc đại quân, lấy rất nhiều ma đạo tông môn để làm nội ứng, chúng tiếp tục không ngừng xâm nhập và tiến công nhân gian đạo.
Chính đạo tông môn của nhân gian đạo nhất định phải tự tổ chức ra, để trấn áp "đạo gian" đối nội và tổ chức phòng ngự đối ngoại. Vạn Tượng tông có gia đại nghiệp đại, số lượng người tu hành vô cùng đông đảo và vẫn luôn luôn là một trong những binh sĩ chủ lực.
Ở dưới tình huống như vậy, quyền lực của Quân nhu ty vô cùng to lớn, ở dưới tình huống có tính thiết yếu như vậy, liền có thể chỉ huy đệ tử tòng quân. Mà cái gọi là tình huống thiết yếu đó, chính là quân nhu trưởng cảm thấy cần thiết, cũng chính là vị đệ tử chân truyền Cát Hưng kia.
"Lý sư đệ, quân lệnh như sơn, bất luận kẻ nào vi phạm đều sẽ bị xử tử, xin mời lập tức cùng ta đến Quân nhu ty để báo trình diện!"
Vị quân nhu quan kia khuôn mặt không có chút biểu cảm nói.
"Ta đường đường là đệ tử nhập thất, hắn nói chém liền chém luôn sao?"
Lý Thanh Sơn hiên ngang nói, liếc mắt nhìn Bì Dương Thu.
Bì Dương Thu cười nói:
"Đúng vậy, Cát sư huynh muốn cưỡng chế đệ tử nhập thất, chỉ sợ là sẽ không dễ dàng đến như vậy."
Vị quân nhu quan kia thấy Bì Dương Thu nói như vậy, thần sắc hơi hòa hoãn lại một chút, cúi đầu chắp tay vái:
"Ta vốn là làm theo mệnh lệnh, nếu như sư đệ muốn làm trái với quân lệnh, thì bây giờ ta sẽ trở về Quân nhu ty để phục mệnh."
Lý Thanh Sơn hỏi Bì Dương Thu:
"Làm sao bây giờ, ta có nên đi hay không đây?"
Bì Dương Thu vuốt sống mũi:
"Quân lệnh không thể trực tiếp chống lại, vẫn là nên đi một chuyến tới Quân nhu ty vậy. Nhưng ngươi không thể cứ đi như thế này được, hãy cầu xin Nguyễn sư tỷ giúp đỡ ngươi, ngươi chính là người của Bách Thảo viên, lại có cống hiến to lớn như vậy đối với Bách Thảo viên, về tình về lý thì nàng sẽ đứng ra thay đổi thôi."
"Vậy còn ngươi thì sao?"
"Ta là sát thủ đứng phía sau màn."
-------
Cùng lúc đó, Tiểu An đứng ở bên trên cây cầu, giữa thác nước, ngước nhìn lên ba chữ lớn "Vạn Tượng thành" ở trên cổng thành.
…
"Lý Thanh Sơn đang ở trong tòa thành này?"
Ánh mắt sắc bén như ưng của Cố Nhạn Ảnh nhìn lướt qua nơi này một vòng.
"Ừ."
Tiểu An gật đầu, rồi đi vào trong thành.
Hai người đều mặc trường bào màu trắng thêu ánh kim, trên mặt che mạng màu trắng, vạt áo dài thướt tha uốn lượn mang đậm phong cách sa mạc. Nhưng trong số tu hành giả không thiếu người kỳ lạ, vì thế nên hai người họ đi trong đám người cũng không bị nổi bật quá.
Cố Nhạn Ảnh thong thả quan sát phong cảnh trong thành, dòng sông chia nhánh chằng chịt chạy khắp đường phố, những hoa viên trên sân thượng, nơi đây không còn là một bước thấy một cảnh nữa, mà là một bước thấy trăm cảnh. Tuy là một tòa thành phồn hoa, nhưng nó hoàn toàn không hề tầm thường dung tục, ngược lại còn có thể nói rằng "Người cười nói đều là tu sĩ, khách vãng lai không ai phàm tục".
Rồi khen ngợi:
"Đây đúng là một nơi rất tốt! Chúng ta bị chặn lại trong động phủ suýt thì mất mạng, còn hắn ở đây không biết đã được hưởng sung sướng như thế nào nữa. Có lẽ còn quen biết không ít nữ nhân đấy. Chậc, biết trước ta cũng tới dò đường cùng rồi."
Tiểu An không trả lời, dùng bước chân ổn định đi về phía trước. Đi qua con đường lát đá xanh, đi qua cầu, rẽ vào một con hẻm nhỏ, rồi lại đi vào một con phố lớn. Ánh sáng loang lổ xuyên qua các tòa nhà chiếu lên áo bào trắng của nàng.
Ở chung nhiều ngày nên Cố Nhạn Ảnh đã quen từ lâu:
"Bây giờ chưa rõ tình hình của hắn thế nào, chúng ta đừng tùy tiện nhận quen với hắn. Sau khi tìm thấy hắn rồi thì phải quan sát trước đã, tốt nhất là để hắn tự tới tìm chúng ta."
"Ừm."
Tiểu An lên tiếng đồng ý, rồi đi tiếp về phía trước. Một lát sau, Cố Nhạn Ảnh tỏ ra nghi ngờ:
"Đại tiểu thư, không phải ta đang nghi ngờ cảm giác của ngươi đâu, tuy con đường chúng ta đi không giống nhau nhưng rõ ràng chúng ta vẫn đang đi vòng quanh ở đây đấy."
Tiểu An nói:
"Đúng là đang đi vòng quanh."
Cố Nhạn Ảnh hỏi:
"Vậy hắn ở đâu?"
Hết chương 2754.