Nhưng hắn mới vừa đi ra khỏi cổng, liền phát hiện bản thân hắn sai rồi. Một tu sĩ nam đang chờ ở trước cửa lớn, hắn vừa mới xuất hiện liền nhìn lại đây, như là đang tập trung chờ đợi hắn.
Lý Thanh Sơn cảm thấy có chút kỳ quái, bởi vì tu sĩ này dung mạo cùng vóc người đều cực kỳ bình thường, không phải là cái loại bình thường mà khi bỏ vào bên trong một đám người thì không thể tìm ra được, mà là cả dung mạo và vóc dáng của hắn như là bình quân của dung mạo và vóc dáng của tất cả mọi người chồng lên nhau, nhưng nếu xóa đi toàn bộ những điểm mang tính bình thường, kỳ thực thì nhìn kỹ lại thì hắn vẫn rất đẹp trai.
Huy chương trước ngực cho thấy hắn chính là một đệ tử nhập thất, nhưng đặc điểm như này không hề giống với một tu sĩ Âm thần, trái lại có vẻ đặc biệt lạ kỳ, hơn nữa ánh mắt hắn của người này dường như có rất nhiều oán hận.
Lý Thanh Sơn đứng lại hỏi:
"Ngươi nhìn cái gì?
Đáng tiếc câu trả lời của đối phương cũng không phải là
"Nhìn ngươi thì làm sao"
Khiến cho hắn có chút hơi thất vọng.
"Lý Thanh Sơn, ngươi cũng có ngày hôm nay!"
Cái khuôn mặt bình thường kia vặn vẹo méo mó thành biểu tình có chút oán hận quen thuộc, giọng nói lên xuống cũng có chút quen tai
Trong đầu óc Lý Thanh Sơn chợt lóe lên một suy nghĩ:
"Đừng nói chuyện, để ta suy nghĩ, ngươi...Ngươi là Trầm Ngọc Thư! Ha ha, ngươi làm sao lại biến thành như vậy, so với trước đây thì xấu hơn nhiều nha."
Trầm Ngọc Thư như là đã bị trúng một đao, khuôn mặt càng ngày càng vặn vẹo hơn:
"Lý Thanh Sơn, ngươi hủy hoại thân thể của ta, ta cùng ngươi không đội trời chung!"
Thân thể này cũng không phải là đoạt xá mà có được, cho nên trạng thái Âm thần cực không ổn định, căn bản không có nhiều thời gian như vậy để hắn đi tìm người thích hợp mà tiến hành đoạt xác. Hơn nữa coi như là hắn may mắn tìm được đi chăng nữa, thì việc đoạt xác không chỉ có trái với đạo đức luân thường, mà còn sẽ phải chịu những tác dụng phụ không hề nhỏ.
Đây là "Khỏa trùng" được Vạn Tượng tông Linh Thú Viên chuyên môn nuôi dưỡng. Bình thường nó ở trong hình dạng côn trùng, chỉ cần lấy bí pháp kích thích, có thể nhanh chóng trưởng thành thành hình người, xương cốt máu thịt đều không khác gì người phàm. Chỉ là thiên nhiên không có hồn phách, chuyên môn được nuôi dưỡng để cho tu hành giả có thân thể bị hủy tiến hành thuật đoạt xá mà thôi.
Thế nhưng "Khỏa trùng" chỉ có phân chia thành nam và nữ, những phương diện khác đều bình thường tới cực điểm, không có bất kỳ thiên phú nào, cũng không có bất kỳ thiếu hụt nào, có thể phù hợp với phần lớn nhu cầu của những tu sĩ.
"Không đội trời chung?"
Lý Thanh Sơn hai tay vừa lúc chống eo:
"Ngươi đến cắn ta hả!"
Trầm Ngọc Thư vốn dĩ không phải là đối thủ của Lý Thanh Sơn, hiện tại lại còn chưa thích ứng hoàn toàn thân thể với thân thể mới, mà Lý Thanh Sơn thì lại đã vượt qua được bốn lượt thiên kiếp, cứ kéo dài tình huống như thế này thì càng ngày không có hi vọng, hắn cười lạnh nói:
"Hừ, ngươi cũng sẽ không càn rỡ được quá lâu đâu, ta sẽ ở trong Bách Thảo viên đợi tin tức về cái chết của ngươi!"
Tiếng nói vừa dứt, một bàn tay lớn đã bao phủ lại đây, trong lúc hắn ta còn hoảng hốt thì nó lại có tư thế như sắp che ngợp cả bầu trời. Sau khi phục hồi lại tinh thần, thì hắn ta đã bị bóp chặt yết hầu và bị nhấc lên Từ trên mặt đất.
Lý Thanh Sơn kéo hắn đến trước mắt, nghiêng tai hỏi:
"Ngươi nói cái gì? Phiền ngươi lặp lại thêm một lần nữa!"
Trầm Ngọc Thư kinh hãi tới cực điểm. Nửa gò má của Lý Thanh Sơn ở trong mắt hắn bỗng nhiên trở nên dữ tợn như thú dữ, trong mắt hắn mơ hồ lộ ra màu đỏ tươi như đang khát máu, khiến hắn không tài nào nói được thành lời. Trong lòng cực kỳ hối hận, lẽ ra tôi không nên tới đây và chọc vào cái tên xui xẻo này. Ngược lại là tên trộm này chắc hẳn là sẽ phải chết, nếu là trước khi chết mà hắn phát rồ, muốn kéo theo hắn ta đồng quy vu tận thì đó chẳng phải là hắn ta đã bị chết oan uổng rồi sao.
Động tĩnh lần này khiến cho không ít người quan tâm tới, nhưng không người nào dám quản. Có tư cách nhúng tay vào sự tranh chấp giữa hai cái tu sĩ ở trình độ đệ tử nhập thất vốn dĩ đã là không nhiều, huống chi trong đó còn có một tên là Lý Thanh Sơn.
Lý Thanh Sơn khinh thường nói:
"Tiểu nhân!"
Đánh giá hắn ta một lần từ trên xuống dưới:
"Hi vọng ngươi còn có thể có chút tác dụng."
Sau đó mặc kệ hắn ta, xoay người liền bỏ đi.
Trầm Ngọc Thư lùi về sau vài bước, hai chân mềm nhũn. Đặt mông ngồi dưới đất.
Các tu sĩ bàng quan đứng nhìn trong lòng không khỏi xem thường hắn:
"Đều là đệ tử nhập thất mà sự chênh lệch này không khỏi cũng quá mức lớn rồi. Cái tên Lý Thanh Sơn kia tuy rằng ngông cuồng, nhưng đối mặt với người như Đại sư huynh cùng Đại sư tỷ đều là không hề sợ hãi, ngược lại thật sự là là danh bất hư truyền."
Hết chương 2767.