"Thời gian của chúng ta không nhiều, tận dụng trong vòng mười lăm ngày này coi như một hạn định về thời gian, đến thời hạn này ta sẽ thử tìm tới tiểu Minh để kiểm tra lại, rồi lại tiếp tục chuẩn bị để quyết chiến một trận chiến sinh tử cùng với Ngao Huyền!"
Cố Nhạn Ảnh nói:
"Đã hiểu Rõ rồi."
Tiểu An cũng yên lặng gật đầu.
Lúc này Lý Thanh Sơn thấy không cần phải nói thêm nữa, nên xoay người đi sâu hơn về hướng đảo xa ở ngoài biển, lập tức bắt đầu việc tu hành, đầu tiên là Ngũ hành thần độn thuật.
Tầng tầng lớp lớp ở sâu bên trong khu rừng rậm, có một có một gốc cổ thụ rất lớn xuất hiện gây cản trở đường đi. Không biết nó đã mọc và phát triển ở trên đảo này được bao nhiêu năm, nó lớn đến mức mười mấy người mới có thể ôm hết được. Gần như có thể xem nó như là một bức tường bằng cây đầy kiên cố.
Lý Thanh Sơn bước thẳng tới đây, không hề tạo ra một tiếng động nào mà trực tiếp đi vào bên trong bức tường gỗ tự nhiên này. Tiểu Thiên thế giới bên trong cơ thể hắn còn đang ở trong trạng thái nữa hỗn loạn nửa không. Mỗi một lần hít thở, nó đều bành trướng lên rồi co rút lại, vận chuyển không ngừng không nghỉ.
Nhất pháp thông, vạn pháp thông.
Nếu là một tu sĩ tầm thường muốn tu luyện Ngũ hành thần độn để di chuyển đến một toà thành nhỏ, ít nhất cũng phải tốn mất thời gian tầm hơn một năm.
Nhưng đối với một tu hành giả vừa tu hành được đến tầng thứ nhất của Kỳ Lân Trường Sinh Quyết như hắn mà nói, việc có thể đi xuyên qua cây đã không phải là việc gì quá khó khăn.
Hắn liền chỉ đơn giản như vậy mà cất bước đi dạo ở trong rừng rậm, xuyên qua thân của từng loại cây cối, mãi đến tận khi bị một ngọn núi lớn cản trở đường đi.
Hắn khẽ mỉm cười, nhún người nhảy một cái, giống như là một con cá chép đang vượt ải long môn mà nhảy vào trong núi đá, chỉ tốn một giây để hóa thành một tia ánh sáng xuyên vào bên trong ngọn núi lớn và có thể đi qua đi lại. Lúc này mới xem như là thuật độn thuật chân chính , không chỉ có không bị tắc nghẽn hay trở ngại, mà còn có thể dựa thế để di chuyển liên tục. Độn thổ đối với hắn mà nói quả thực là hết sức dễ dàng, đơn giản đến mức chỉ như là việc hô hấp bình thường mà thôi.
Trong núi có rất nhiều kim thiết, trở ngại so với núi đá lớn hơn một chút, nhưng cũng không phải việc gì quá khó khăn. Vận chuyển thuật độn thuật đi tới sâu bên trong lòng núi, bỗng nhiên hắn bay nhanh về phía dưới, khí nóng cũng dần dần xông tới, biển lửa vô biên đột nhiên phả thẳng vào mặt hắn.
Suy nghĩ trong lòng Lý Thanh Sơn hơi kích động:
"Haha, thì ra đây vốn dĩ là một ngọn núi lửa không còn hoạt động!"
Nguyên Từ Địa Sát nhiễu loạn phép thuật, ánh sáng của thổ độn thuật lấp loé không hề yên ổn, Ngũ hành thần độn trở nên lúc thì linh nghiệm lúc thì mất đi sự linh nghiệm, trong nháy mắt liền bị biển lửa nuốt chửng.
Bên trong Ngũ hành độn thuật, tu hành độn hỏa thuật là nguy hiểm nhất. Thổ Độn cùng lắm là bị chôn sống, thủy độn cùng lắm là bị chết chìm, đối với tu hành giả mà nói thì đó đều không phải là vấn đề trí mạng gì, thế nhưng bị lửa thiêu thì lại không hề dễ chịu như vậy. Bình thường đều phải luyện tập ở bên trong lô đỉnh trước, còn phải nhờ bằng hữu hoặc người thân đến chăm sóc, bất cứ lúc nào cũng có thể thu hỏa diễm lại, nhưng mà ngay cả có làm như vậy đi chăng nữa thì tu hành giả cũng cực kỳ dễ dàng bị thương, hay thậm chí là bị chết cháy.
Mà kẻ giống như Lý Thanh Sơn làm như thế này, ngay từ lúc bắt đầu đã tu hành ngay bên trong núi lửa, quả thực là chưa từng nghe thấy bao giờ.
Nơi đây không chỉ có núi lửa và khí độc dày đặc, khốc liệt, còn có sự ảnh hưởng của địa sát Nguyên Từ, hơn nữa dung nham cũng không phải hỏa diễm thuần túy, cho nên phải tinh thông cả thổ độn thuật và cả kim độn. Một khi xảy ra dù chỉ là một chút sai lầm, thì hậu quả cũng khó lòng mà lường trước được.
Đại khái là Lý Thanh Sơn đã sớm tạo thành thói quen trong việc điều hòa các loại sức mạnh, ở dưới ảnh hưởng của địa sát Nguyên Từ, vẫn cứ tiếp tục duy trì độn thuật, cho dù có xuống mồ thì hắn cũng không hề sợ hãi, đi vào trong biển lửa cũng không hề bị nó làm bị thương, mà còn tùy ý đi dạo khắp nơi.
Ngay vào lúc này, bỗng nhiên hắn gặp phải một cái bong bóng lửa, nó nổ tung ầm trời, bên trong tràn ra dung nham đang sôi sùng sục, và Nguyên Từ hỗn loạn.
Độn thuật lập tức mất đi hiệu lực, trong lồng ngực hắn bùng lên một trận lửa nóng hừng hực, vết thương vốn dĩ đã khép lại giờ một lần nữa lại bị vỡ ra, máu tươi giống hệt như một ngọn lửa đang tràn ra không ngừng từ trong một ngọn núi lửa đang dâng trào, đây là sức mạnh còn sót lại bởi cú đấm của tên Lý Liệt Hỏa kia.
Hết chương 2770.