cả người Lý Thanh Sơn đều bị thương tổn, dù cho hắn có trong người dòng máu Phượng Hoàng, thì cũng cảm thấy nóng rực khó chịu, dung nham chảy từ bốn phương tám hướng đè ép hết lại đây.
Tất nhiên hắn đã từng có lần xuyên qua bên trong dung nham núi lửa để đi, hơn nữa còn là lấy thân thể mà đi xuyên qua, nhưng nơi này là Nhân Gian đạo, hết thảy mọi thứ từ bốn phía đều như đang nói cho hắn một sự thực vô cùng đơn giản là:
"Ở đây, ngươi không có sức mạnh đủ mạnh mẽ như vậy!"
Năm xưa ngang dọc Cửu Châu, một thời đầy hào hùng và bừa bãi, mơ hồ như thể chỉ là một giấc mộng xa xôi mờ ảo. Giống như lúc ban đầu khi hắn hạ thế xuống tiểu thế giới với danh xưng "Vô địch thiên hạ" chỉ là giống như một trò chơi dành cho trẻ em chơi trong nhà đầy ngây thơ và ấu trĩ.
Chỉ đến thế này thôi sao? Ngươi chỉ được đến mức này thôi sao?
Lý Thanh Sơn tự hỏi lòng, cắn chặt hàm răng, yên lặng cảm thụ mỗi một chỗ đau đớn đang xuất hiện khắp nơi quanh thân thể hắn, tất cả các loại tình cảnh từ sau khi hắn đi tới Nhân Gian đến nay đang lần lượt xông hết lên đầu hắn. Bị coi là một quân cờ tùy ý người khác bố trí, bị kẻ khác tùy ý sỉ nhục, ra lệnh, bị người từng bước một đẩy vào tình cảnh tuyệt vọng, hắn đem việc sống chết quên đến mức đánh cược sạch sành sanh cũng chẳng qua là do quá bất lực nên cố gắng hết sức để duy trì tôn nghiêm mà thôi, thực tế bên trong lồng ngực này vẫn như luôn có một cái lỗ hổng lấp mãi không đầy.
Hắn nắm chặt hai lòng bàn tay lại, phát ra một tiếng gào thét đầy cuồng loạn, thả người nhảy đến nơi sâu nhất bên trong ngọn núi lửa.
Ầm ầm ầm ầm, núi sông chấn động làm đất đá kêu lên những tiếng vang lớn .
Tiểu An bỗng nhiên nhìn lại:
"Thanh Sơn!"
…
Keng!
Tiếng chuông vang lên một hồi lâu, hoa quang bắn ra bốn phía, cánh cổng nguy nga của Chân Truyền Điện từ từ mở ra.
Dưới cột hành lang cạnh cửa, con ngươi của Bì Dương Thu chuyển động, quan sát bốn phía:
“Nguyễn sư muội sẽ đến chứ?”
Nhạc Thiên dựa vào cột hành lang:
“Ai biết được?”
“Nếu nàng không đến, tiểu tử kia có thể sẽ tiêu đời.”
“Nói không chừng đã trốn xa rồi.”
“Hắn dám!”
Ở một bên khác của cánh cổng có một vài đệ tử chân truyền xa lạ đang đứng đó, hoặc là đai ngọc cao quan, lỗi lạc như tùng, hoặc là xõa tóc bội kiếm, hiên ngang như gió, tất cả đều khí độ bất phàm, Cát Hưng cũng nằm trong số đó.
Trừ hắn ra, vẻ mặt của những người khác đều có chút không kiên nhẫn. Vốn tưởng rằng có thể dễ dàng giải quyết vấn đề nhỏ, cuối cùng lại ầm ĩ đến mức phải lên Chân Truyền Điện giằng co.
Đợi cho cánh cổng được mở ra hoàn toàn, một nữ tu sĩ bước ra, váy tím kéo dài trên sàn nhà, tóc đẹp như mây, vẻ mặt uy nghiêm nhưng lại mỉm cười, khí chất cao quý mà thân thiện. Nàng cũng là một đệ tử chân truyền, vừa vặn hỏi:
“Các ngươi đều đứng ngây ngốc ở bên ngoài làm gì?”
“Tam sư tỷ, Nguyễn sư muội còn chưa tới.”
Cát Hưng vội vàng giải thích. Vị ‘tam sư tỷ’ Đới Mộng Phàm này, ở trên bảng Vạn Tượng xếp sau Triều Thiên Kiêu, bất kể hai người phía trước ai làm đại sư huynh thì nàng đều ổn định làm tam sư tỷ. Hiện tại nàng đang quản lý Chân Truyền Điện, chủ trì mọi vấn đề bình luận.
Nguyễn Dao Trúc đề nghị Chân Truyền Điện bình luận chính là lệnh chiêu mộ của Cát Hưng, những người khác chỉ bị kéo tới trợ oai, ai cũng có thể không đến, chỉ có hai người họ là không thể vắng mặt.
“Không phải đã tới lâu rồi sao.” Đới Mộng Phàm mỉm cười, ngón tay chỉ xuống bậc thang bạch ngọc.
Keng!
Một vòng cầu vồng chín màu lóe lên, trong đó xuất hiện một người một hươu, móng hươu nhẹ nhàng đạp lên từng bậc thang bạch ngọc, đi tới trước cửa lớn. Nguyễn Dao Trúc nhẹ nhàng đáp xuống đất, cúi đầu nói:
“Sư tỷ.”
Mọi người đều cứng họng. Nhiều đệ tử chân truyền như vậy ở đây nhưng lại không ai nhận ra nàng.
Cát Hưng trầm giọng nói:
“Chiêu thức ẩn thân của Nguyễn sư muội thật sự rất huyền diệu. Vừa rồi không chịu hiện thân, là vì không muốn gặp mặt bọn ta sao?”
Nguyễn Dao Trúc vốn không giỏi ăn nói, lúc này càng có vẻ chất phác.
Bì Dương Thu lắc mình lại đây. Hắn cười đáp:
“Nếu ta có thủ đoạn như vậy, e rằng hiện tại cũng không muốn gặp ngươi.”
“Vậy cuối cùng ngươi ẩn thân mãi mãi đi, đừng để ta nhìn thấy.”
Nhạc Thiên cười hì hì đi tới, ngắt lời nói:
“Chào các vị sư huynh, sư đệ.”
Cát Hưng hừ lạnh một tiếng, hắn càng không có sắc mặt tốt đối với người khởi xướng đào hố gài bẫy hắn.
Hai bên giằng co, mặc dù không phải giương cung bạt kiếm nhưng cũng không nể mặt.
“Tất cả đừng nói nhảm nữa, có lời gì thì vào trong nói!”
Đới Mộng Phàm nắm lấy bả vai của Nguyễn Dao Trúc, đi về phía Chân Truyền Điện, truyền niệm nói:
“Đầu gỗ ơi đầu gỗ, lần này đừng trách sư tỷ không chống lưng cho ngươi. Tiểu tử kia thật sự là quá tùy tiện.”
Hết chương 2771.