Núi lửa lại phun trào dữ dội lần nữa, dung nham cuồn cuộn chảy xuôi, mưa to bốc hơi sương mù cùng bốc lên bụi mù màu đen quấy thành một nồi cháo, lôi quang xuyên qua lấp lánh ở giữa, một mảnh kỳ quái.
Tiểu An chạy tới, chỉ thấy Lý Thanh Sơn đã biến thành Đại Thanh Ngưu đang quỳ rạp trên mặt đất, thở hổn hển, Cố Nhạn Ảnh vỗ vào lưng trâu:
“Ngươi không sao chứ!”
Lý Thanh Sơn lắc đầu, cảm thấy vô cùng mệt mỏi. Tiểu An ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng vuốt ve đầu trâu.
“Đại Tự Tại Thiên thật sự giáng lâm?”
Cố Nhạn Ảnh hỏi, một pho tượng xấu xí thô kệch, một đoạn kinh văn không đứng đắn, có thể thỉnh thần tới sao? Đúng rồi, còn có một con cá.
“Không biết.”
Lý Thanh Sơn lắc đầu, vừa rồi trong khoảnh khắc hắn sắp ngã xuống, hắn ngẩng đầu nhìn thoáng qua, nhìn thấy tượng thần nguy nga trên ngọn núi kia lại chính là khuôn mặt của hắn. Hắn không khỏi nghi ngờ lại là âm ma quấy phá, nhưng dường như lại có ngoại lực khác dẫn dắt, nếu không thì không có lý do gì mà lại đột nhiên phát tác như vậy.
Lúc này, dung nham nóng bỏng nhanh chóng lan tràn tới đây, mơ hồ nhìn thấy khuôn mặt vỡ nát của pho tượng Đại Tự Tại Thiên, dần dần bị dung nham nuốt chửng.
Cố Nhạn Ảnh vung tay lên, gió lớn bao lấy mưa to, dập tắt tất cả nham thạch của núi lửa, cười nói:
“Nghe nói vật cưỡi của Đại Tự Tại Thiên chính là một con trâu trắng, ngươi sinh ra cường tráng như thế, chớ để hắn nhìn trúng, triệu đi làm vật cưỡi. Nhưng như vậy cũng tốt, đừng nói chỉ là một chân long Ngao Huyền, cho dù là Ma Thần Cùng Kỳ cũng không có biện pháp bắt ngươi.”
Tiểu An cũng nói:
“Các giáo phái thờ phụng Đại Tự Tại Thiên bôi tro ngoại đạo đều có cách nói tương tự. Trên lưng mỗi một con trâu đều có một hóa thân của Đại Tự Tại Thiên, dẫn theo hắn đi du ngoạn mặt đất.”
Lý Thanh Sơn cảm thấy dường như trên lưng thật sự có chút trọng lượng. Hắn rùng mình một cái, vội vàng hóa thành hình người rồi đứng thẳng dậy, hoạt động sống lưng một chút, như thể muốn đem hóa thân của Đại Tự Tại Thiên rơi xuống đất.
Nhưng thật ra hắn cũng không tin cách nói này, ít nhất ở trên lưng một con trâu nào đó sẽ không bao giờ có những thứ như Đại Tự Tại Thiên.
Hơn nữa, hắn biết rõ những câu chuyện truyền thuyết này nhiều hơn các nàng, có rất nhiều giáo phái đều tôn sùng việc chăn nuôi thánh ngưu. Trong một số trường hợp nhất định phải dỡ bỏ tượng thần, không thể dùng tay để đập nát mà phải dùng nghé con để giẫm đạp, bởi vì tín đồ thành kính cho rằng Đại Tự Tại Thiên sẽ không để ý động vật hắn yêu mến đi giẫm đạp hắn.
Lại nghĩ tới pho tượng Đại Tự Tại Thiên vừa rồi bị hắn đụng nát, Lý Thanh Sơn lắc đầu, ném những ý nghĩ không có căn cứ này ra khỏi đầu, lần này ‘trộm gà không được còn mất nắm gạo’, không chỉ không vớt được chỗ tốt, suýt chút nữa tẩu hỏa nhập ma. Hắn không khỏi thở dài:
“Tiểu An, làm người vẫn phải kiên định thành thật, không được đi theo tà đạo!”
“Nhưng chúng ta không phải người!”
“Ặc…”
Cố Nhạn Ảnh an ủi:
“Thanh Sơn, ngươi cũng đừng quá nóng vội, cùng lắm thì chậm lại một chút, đợi đến khi thực lực của ngươi hoàn toàn khôi phục, chúng ta tái chiến Ngao Huyền cũng không muộn.”
“Ồ!”
Lý Thanh Sơn tùy ý vận chuyển Tự Tại Thiên Thư một chút, phát hiện trong lúc không biết, nào ngờ thật sự đã có những bước đột phá, hơn nữa hiệu quả còn khá rõ rệt. Mặc kệ rốt cuộc là nguyên nhân gì, ít nhất chứng minh chiêu ‘Thỉnh thần nhập thân’ này thật sự có tác dụng. Hắn lập tức tỉnh táo lại:
“Không, ta cần nhiều vật tế hơn và pho tượng tốt hơn.”
Cố Nhạn Ảnh nói:
“Ngươi…”
Tiểu An cười không nói gì.
…
Lý Thanh Sơn bắt đầu nghiêm túc tuân theo các thánh điển để cúng tế cho Đại Tự Tại Thiên, đồng thời khi niệm tụng "Thánh điển" thì càng lúc lại càng chuyên tâm hơn, Tiểu An cũng giúp hắn cung cấp một đám khô cốt ma, trên người mặc áo choàng màu trắng, ở bên cạnh đảm nhiệm nhiệm vụ cúng tế. Mà sự thực đã chứng minh cho thấy rằng, nó vậy mà lại thực sự hữu dụng. Vì vậy, một nhóm đầu lâu xương cốt cúng tế liền được tạo thành, lần nào cũng đều đến giúp đỡ.
Những bức tượng thần mà hắn điêu khắc càng ngày càng hùng vĩ, đồ cúng tế dâng hiến lên cũng càng ngày càng khổng lồ, cảnh tượng trong ảo ảnh cũng càng ngày càng rõ ràng.
Tiếng gào thét của chúng sinh và uy thế của các vị thần linh, như thể tồn tại thật vậy, không ngừng thử thách ý chí và lòng dũng cảm của hắn, rồi sau đó vào giây phút cuối cùng không còn chống đỡ nổi nữa liền biến thành một con bò chạy tán loạn, giẫm nát tế đàn, phá hoại bức tượng thần, khiến buổi cúng tế bị bỏ dở giữa chừng.
Khi người ngoài nhìn vào cảnh tượng này thì thấy vô cùng kỳ lạ, bị một đám khô lâu hung hãn vây túm lấy, một người nam nhân nào đó không có chút thành tâm, hướng về pho tượng thần khấn vái một hồi, rồi bất động đứng yên ở chỗ đấy, sau đó đột nhiên biến thành một con bò hung ác, đâm thẳng vào pho tượng thần làm nó vỡ tan nát thành từng mảnh. Sau đó liền ngã xuống mặt đất, thở hổn hển.
Hết chương 2774.