Trong quá trình lễ bái, Lý Thanh Sơn cảm thấy càng lúc càng mệt mỏi, mỗi một lần đều giống như đang phải trải qua một trận đấu đầy gian khổ, bị rút cạn hết toàn bộ sức lực tinh thần, nhưng mà hắn mới chỉ niệm kinh một lát mà thôi.
Rốt cuộc thì những tinh khí thần đó làm sao lại biến mất vẫn còn là một điều bí ẩn, có vẻ như những thứ hải sản lộn xộn kia không phải là vật hiến tế thật sự, mà đó chính là hắn.
Thần ân như biển, thần uy như ngục.
Đại Tự Tại Thiên vốn khó có thể suy đoán được, may mắn và bất hạnh, có lẽ chỉ bị ngăn cách bởi một ranh giới vô cùng mong manh.
Nhưng ít nhất thì ở hiện tại, hắn vẫn rất may mắn rồi, sự lĩnh hội về "Tự tại thiên thư" càng ngày càng tăng lên.
Đương nhiên, quá trình này cũng không phải là hắn đã tùy tiện hiến tế một ít hải sản, thần linh đã ban cho hắn một chút sức lực, Đại Tư Tại Thiên có lẽ cũng không thích ăn hải sản đến như vậy. Mỗi một lần hiến tế, cách thức của hắn đều nguy hiểm vô cùng, tự mình tiếp xúc với con đường đại tự tại chân chính. Cứ như nhìn chằm chằm vào tia sáng có thể khiến hai mắt bị mù là có thể có được chỉ dẫn.
Nhưng những chỉ dẫn này liệu có thể thay thế cho tu hành hay không, vì lẽ đó mà lĩnh ngộ vẫn chỉ là lĩnh ngộ. Tu vi cũng không thể phát triển nhảy vọt được. Chỉ là tu hành trong tương lai, có lẽ sẽ ít khó khăn hơn. Và đối với việc vận dụng sức mạnh của bản thân sẽ càng thêm thoải mái tự do hơn thôi.
Mà điều này đối với hắn mà nói cũng đã hài lòng lắm rồi. "Đạo" là nguồn gốc của sức mạnh, trong khi "pháp" và "thuật" cũng chỉ là để vận dụng sức mạnh mà thôi.
Mặc dù "huyễn ma độn thuật" vô cùng kỳ diệu, nhưng cũng chỉ là pháp thuật mà thôi. Khi mà Lý Thanh Sơn càng ngày càng hiểu sâu hơn về con đường lĩnh hội đại tự tại, tiến cảnh không ngừng tăng nhanh, có thể nói là tiến triển cực nhanh, chỉ một thời gian ngắn nữa thôi có thể sẽ hoàn thành.
Cùng lúc đó Lý Thanh Sơn cũng đang thôi thúc "Ngũ hành thần độn" cùng "Huyễn ma độn thuật", đầu tiên là hóa thành một đường Ngũ hành thần quang. Sau đó lại dần dần biến mất ở trong không khí.
"Ngươi có thể nhìn thấy ta sao?"
"Đương nhiên là có thể rồi."
Cố Nhạn Ảnh nhún vai, chỉ vào đôi mắt của chính mình, đó vốn là đôi mắt chim ưng đầy sắc bén, sau khi dung hợp với Hỗn Thiên chi vũ, đã có một chút sức mạnh của Côn Bằng, có thể nhìn thấy bóng dáng của Lý Thanh Sơn một cách rõ ràng.
Lý Thanh Sơn lại nhìn về phía của Tiểu An.
Tiểu An chớp chớp đôi mắt, nhìn nganng nhìn dọc:
“A, ngươi đang ở chỗ nào vậy?”
Nhưng bên trong đôi mắt trong veo linh hoạt kỳ ảo, phản chiếu rõ ràng bóng dáng của Lý Thanh Sơn.
"Được rồi, được rồi, ta xin đầu hàng."
Lý Thanh Sơn liền để hiện thân hình ra.
Huyễn ma độn thuật cũng không phải là không đáng tin cậy. Mà là hai người bọn họ quá lợi hại rồi.
Cố Nhạn Ảnh cũng không cần phải nói nữa, còn Tiểu An tu hành "chu nhan bạch cốt đạo" vốn có thể loại bỏ tất cả các loại ảo ảnh ra, kể từ khi đã đạt được tu đà hoàn quả. Trừ khi tu vi của đối phương cao hơn nàng rất nhiều, còn không thì huyễn thuật dường như không có chút tác dụng nào, ngay cả Tô Mê Nhiêu của Hồ tộc Thanh Khâu, cũng phải chịu thiệt thòi từ nàng.
"Ngao Huyền kia bị gọi là 'Kim Nhãn Huyền Long', các ngươi cũng có thể nhìn thấy. Ôi, chung quy lại thì thời gian cũng là quá ngắn rồi."
Lý Thanh Sơn vuốt cằm trầm tư, đột nhiên liền hạ quyết tâm:
"Ta muốn hiến tế thêm một lần nữa!"
"Ngươi chắc chắn chứ? "
Cố Nhạn Ảnh hỏi lại, lần hiến tế trước đã xong xuôi rồi. Lý Thanh Sơn cũng phải mất một lúc lâu mới có thể bò dậy khỏi mặt đất, tinh thần và trí tuệ có chút mơ hồ. Tiểu An cũng để lộ ra sắc mặt đầy lo lắng, nhưng cũng không có khuyên can.
"Nhạn Ảnh, giúp ta bắt một con cá lớn đến đây. Càng to càng tốt. Tiểu An, chuẩn bị nhóm bạch cốt để tế bái."
Lý Thanh Sơn nhìn về phía bắc rồi cười nói:
"Tên tiểu tử kia tính khí cũng nóng nảy, ngươi đừng để cho hắn phải sốt ruột chờ đợi nữa."
Dù rằng đã ước hẹn đi cùng một con đường và kề vai chiến đấu, cùng giúp đỡ trông coi lẫn nhau, đồng tâm hiệp lực.
Ngay sau đó liền chầm chậm rút Mạt Lộ Cuồng Đao ra, đao quang như nước, đao văn như hoa, hắn quay đầu lại nhìn về phía ngọn núi lửa đang ngưng kết kia. Nhún người nhảy lên một cái và vung đao chém xuống.
Bóng người tung bay, đao quang ngang dọc, chém đứt nham thạch.
Rầm rầm rầm rầm, khối núi đá lớn bong ra từng mảng, cuồn cuộn khói bụi.
Một lúc sau, hắn lại trở về dưới chân núi, tâm trạng ổn định lại và chống đao mà đứng.
Khói bụi chầm chậm tiêu tán đi, ngọn núi lửa dần dần mơ hồ có đường nét, lờ mờ nhìn giống như là dáng vẻ của Đại Tự Tại Thiên, khuôn mặt thì điềm tĩnh, ngồi khoanh chân. Ngồi tít ở trên cao nhìn xuống biển xanh, cảnh tượng trong ảo cảnh mơ hồ như đang chồng chéo lên nhau vậy.
Hết chương 2775.