Chương 245: Lao Hi Sơn - Đại Thánh Truyện - Thuyết Mộng Giả - Truyện Tiên Hiệp - Created with GetTextFromHtml-V1.5.6 - Written by Mkbyme
Chương 245: Lao Hi Sơn
Hà Dịch Thế há miệng định nói nhưng lại cúi đầu xuống, không dám nói lời nào. Bị mất nhiều thứ như vậy, hắn ta cũng mất hết mặt mui. Bây giờ Hách Bình Dương và Trương Lan Thanh gần như coi hắn ta là người vô hình, vốn không hỏi ý kiến của hắn ta, trong lòng hắn ta vừa ấm ức vừa căm hờn.
Lý Thanh Sơn nói:
"Được, nếu đã như thế thì ta không khách sáo."
Hách Bình Dương hơi thở phào nhẹ nhõm:
"Chúng ta đi ra ngoài đi!"
Hắn ta thu thi thể huynh đệ Kim gia vào trong túi Bách Bảo, đưa về cố hương an táng.
Lý Thanh Sơn thì thu dọn thi thể đạo nhân cương thi, cái này có giá trị mấy nghìn viên Ngưng khí hoàn. Còn Thiết giáp thi thì không thể cất vào túi Bách Bảo, dáng vẻ quá mức kinh khủng nên tìm bộ áo tơi đấu lạp ra, che kín toàn thân nó lại, đi theo sau.
Leo lên thuyền nhỏ, trở về theo đường cũ, ngược dòng mà lên.
Tuy không kinh tâm động phách như lúc tới nhưng bầu không khí trầm xuống rất nhiều. Ba người Hách Bình Dương đều có tâm sự riêng, không định nói cười.
Chỉ có tiếng nước chảy dập dờn trong bóng tối, niệm chú không ngừng.
Lý Thanh Sơn tựa vào mạn thuyền, thưởng thức phong cảnh trong hang động, trong lòng cũng hơi khó mà bình tĩnh nổi, trái tim ấm áp. Tiểu An lặng lẽ tựa vào lòng hắn.
Lý Thanh Sơn mỉm cười với nàng, khẽ vuốt mái tóc xoăn dài của nàng, ngửi mùi đàn hương thoang thoảng trên người nàng, trái tim từ từ bình tĩnh lại.
Lúc này, một luồng sáng bỗng hiện ra trong bóng tối vô tận.
…
Hách Bình Dương nói:
“Đến cửa ra rồi!”
Ánh sáng kia hắt đến làm trên mặt mọi người cũng tươi tỉnh hơn nhiều.
Ánh sáng càng lúc càng gần, càng ngày càng sáng, cuối cùng bao phủ lấy toàn bộ thuyền nhỏ.
Trước mắt đột nhiên trở nên rộng mở, cánh đồng hoang vu mênh mông không có điểm cuối, chân trời tràn ngập rặng mây đỏ, bọn họ vào động còn không đến nửa ngày, nhưng lại có cảm giác như đã trải qua rất lâu.
Ba người Hách Bình Dương càng có nhiều cảm xúc hơn, giống như đã trải qua mấy đời.
Lao Hi Sơn từ một góc đi ra, nhìn lướt qua mọi người, cuối cùng tập trung tầm mắt vào Lý Thanh Sơn:
“Ngươi chính là Lý Thanh Sơn?”
Đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy cái người đã quậy Ưng Lang Vệ ở thành Gia Bình đến mức gà bay chó sủa. Thấy hắn chỉ mới là Luyện Khí tầng hai, theo bản năng có chút khinh thường. Chỉ có chút thực lực này mà cũng dám đối đầu với Trác Trí Bá, đúng là không biết sống chết. Nghĩ lại thì có lẽ có thể gϊếŧ chết Tiền Duyên Niên cũng chỉ là do ăn may, nhưng mà đúng là may mắn thật, không ngờ vẫn còn sống yên lành.
Lý Thanh Sơn cung kính nói:
“Thuộc hạ là Lý Thanh Sơn, tham kiến thống linh, xin hỏi thống lĩnh tên gọi là gì.”
“Ta là Lao Hi Sơn, ngươi gọi ta là thống lĩnh Lao là được.”
Lao Hi Sơn vô cùng uy nghiêm gật đầu, nhíu chặt mày rậm:
“Người có nhìn thấy Trác Trí... thống lĩnh Trác không?”
Lý Thanh Sơn nơi:
“Đã từng gặp mặt ở bên ngoài nghĩa trang một lần, nhưng cũng không đi cùng nhau, ta đi cùng các vị bằng hữu nhà họ Mặc vào trong động, sau đó chưa từng gặp lại.”
Lao Hi Sơn suy nghĩ cẩn thận, hắn biết rõ Trác Trí Bá đuổi theo Lý Thanh Sơn đến nơi này, nhưng lại không nghi ngờ Lý Thanh Sơn đã gϊếŧ Trác Trí Bá, cho dù có thêm mấy tên đệ tử nhà họ Mặc thì cũng không thể nào là đối thủ của Trác Trí Bá, thậm chí là cả một đội tinh nhuệ của Ưng Lang Vệ, một người đã phải nhẫn nhịn nhiều năm như hắn hiểu rất rõ sự lợi hại của Trác Trí Bá.
Mọi chuyện chỉ có thể đổ cho cỗ yêu khí to lớn kia, hắn cũng từng nghe một lời đồn, sâu bên trong hang động này có rất nhiều yêu quái mạnh mẽ đang lẩn trốn, chắc là Trác Trí Bá xui xẻo, gặp được một con trong số đó!
Lý Thanh Sơn nói:
“Thống lĩnh ngươi đến đây làm gì?”
“Đương nhiên là vì lùng bắt Cương Thi Đạo Nhân, đang chuẩn bị vào động tìm kiếm.”
Lao Hi Sơn cũng phải đề phòng người khác nghi ngờ hắn có liên quan đến cái chết của Trác Trí Bá.
Lý Thanh Sơn nói:
“Vậy thống lĩnh không cần đi vào trong, chúng ta đã tiêu diệt Cương Thi Đạo Nhân, thi thể đang ở trong túi bách bảo, đang định quay về giao nhiệm vụ.”
Lao Hi Sơn vô cùng nghi ngờ hỏi:
“Cái gì? Chỉ có mấy người các ngươi mà đã có thể gϊếŧ chết Cương Thi Đạo Nhân?”
Hách Bình Dương vốn đã bực bội, nghe được lời này thì lại càng thêm không vui, chắp tay nói với Lý Thanh Sơn:
“Thanh Sơn, chúng ta còn phải nhanh chóng quay về phục mệnh, chia tay tại đây!”
Lý Thanh Sơn không để ý đến Lao Hi Sơn, chắp tay:
“Vậy được rồi, Hách sư huynh, chúc các ngươi thuận buồm xuôi gió, núi xanh còn đó, nước biếc chảy dài, hẹn có ngày gặp lại, đến lúc đó chúng ta lại cùng nhau uống rượu.”
Gương mặt Hách Bình Dương lộ ra chút ý cười:
“Được, quyết định như vậy đi, đến lúc đó ta mời ngươi nếm thử rượu ngon của nhà họ Mặc.”
Trương Lan Thanh nói:
“Thêm ta nữa, có lẽ chúng ta sẽ gặp nhau sớm thôi, tháng ba năm sau, bách gia kinh viện mở viện tuyển người mới, Thanh Sơn ngươi nhất định không được bỏ lỡ.”