Chương 246: Tham Thật Đấy - Đại Thánh Truyện - Thuyết Mộng Giả - Truyện Tiên Hiệp - Created with GetTextFromHtml-V1.5.6 - Written by Mkbyme
Chương 246: Tham Thật Đấy
Hách Bình Dương nói:
“Luyện Khí sĩ trong thiên hạ này, nếu không vào môn phái, lại không vào bách gia, chỉ dựa vào bản thân lĩnh ngộ tu hành, rất khó có được thành tựu, ngươi vẫn còn trẻ, lại có thiên phú cao, đúng là thời cơ tốt để nhập viện. Nói không chừng chúng ta còn sẽ có duyên là sư huynh đệ.”
Lại liếc nhìn Lao Hi Sơn:
“Nếu không thích ở nơi này thì xin nghỉ việc Ưng Lang Vệ, đến Thanh Hà sớm hơn, chuẩn bị cho cuộc thi nhập viện.”
Lý Thanh Sơn nghe hắn nói rất chân thành, cũng cảm động:
“Nếu có thể gọi Hách sư huynh một tiếng sư huynh, đương nhiên là vô cùng vinh hạnh, sang năm ta nhất định sẽ đến.”
Lao Hi Sơn thấy mọi người, bao gồm cả Lý Thanh Sơn đều không thèm để mắt đến Luyện Khí tầng sáu, thống lĩnh Ưng Lang là hắn, lập tức lạnh mặt nói:
“Ưng Lang Vệ không phải là cái chợ, làm sao có thể cho phép ngươi thích đến thì đến, thích đi thì đi chứ? Cho dù gia nhập bách gia kinh viện thì cũng là môn đồ pháp gia, có liên quan gì đến nhà họ Mặc.”
Lý Thanh Sơn và Hách Bình Dương liếc nhìn Lao Hi Sơn, đều không để ý đến hắn, tiếp tục tạm biệt lẫn nhau.
Trương Lan Thanh chắp tay nói:
“Thanh Sơn, nhất định phải đến đó!”
Hà Dịch Thế vẫn luôn cúi đầu không nói tiếng nào.
Trời dần sập tối, quạ đêm kêu vang.
Ba người đi rồi, Lao Hi Sơn có chút tức giận nói:
“Lý Thanh Sơn, ngươi nói cho ta nghe rõ ràng, rốt cuộc mọi chuyện là như thế nào? Các ngươi thật sự gϊếŧ được Cương Thi Đạo Nhân sao, đừng có để bị thế thân lừa, thi thể ở đâu, lấy ra cho ta kiểm tra!”
Nếu là thật, vậy nói không chừng hắn cũng sẽ muốn chia chác một ít, công huân của việc gϊếŧ chết Cương Thi Đạo Nhân lên đến mười hai nghìn, tốt nhất là Lý Thanh Sơn ngoan ngoãn dâng ra, hắn sẽ thu về làm thuộc hạ tâm phúc, mọi người đều vui vẻ.
Lý Thanh Sơn hơi đoán được ý đồ của hắn, lạnh nhạt nói:
“Chờ về đến thành Gia Bình thì thống lĩnh sẽ được nhìn thấy thôi.”
“Vô lễ, ngươi dám làm trái lệnh của ta, có còn biết tôn ti lớn nhỏ hay không.”
Lao Hi Sơn tức giận nói, hắn đang ở trong khoảng thời gian đắc ý nhất, không chỉ cô đọng lại được khí hải, đạt đến Luyện Khí tầng sáu, hơn nữa Trác Trí Bá còn dữ nhiều lành ít.
Nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì hắn sẽ tiếp nhận chức vị thống lĩnh Huyền Ưng, trở thành người đứng đầu Ưng Lang Vệ, quyền cao chức trọng, làm sao có thể chịu đựng được cấp dưới kiêu căng như thế.
“Thống lĩnh Trác cũng luôn nói tại hạ như thế. Ta cũng muốn tặng thống lĩnh Lao một câu, đắc chí đừng có càn rõ, nếu không rất dễ vui quá hóa buồn.”
Lý Thanh Sơn nhíu mày, đám người kia, làm cái chức thống lĩnh chó má gì đó, làm đến mức không còn giống người nữa.
“Ngươi còn dám dạy đời ta!”
Lao Hi Sơn tức giận, xuất hiện ý định gϊếŧ người, trước mặt đột nhiên tối sầm lại, một bóng người cao to mặc áo tơi đột nhiên xuất hiện trước mặt, bên dưới phần bóng râm của đấu lạp là một nửa gương mặt hung dữ được giáp sắt bao trùm, hắn lắp bắp hoảng sợ:
“Cương thi!”
Lý Thanh Sơn nói:
“Đây là một giáp sắt thi cướp được ở chỗ Cương Thi Đạo Nhân, rất là mạnh, thống lĩnh Lao có muốn thử không?”
Lao Hi Sơn cũng có hiểu biết sơ về thuật luyện thi, hình như giáp sắt thi này cực kỳ lợi hại, không phải dễ đối phó, trên mặt thay đổi liên tục, oán hận buông tay, dứt nói nói thẳng:
“Lý Thanh Sơn, ta cảm thấy việc nhóm thống lĩnh Trác mất tích có liên quan đến ngươi, nếu ngươi biết điều thì lần tiêu diệt Cương Thi Đạo Nhân này coi như là công lao của cả hai chúng ta, từ đây về sau ở thành Gia Bình, ngươi cũng là người của ta, ta sẽ che chở ngươi. Nếu không, công huân của ngươi cũng chỉ là một đống con số vô dụng, đến một viên Ngưng Khí hoàn cũng không đổi được.”
Lý Thanh Sơn nói:
“Một nửa? Thống lĩnh lớn tham thật đấy.”
Lao Hi Sơn nói:
“Còn có giáp sắt thi này của ngươi cùng là thứ tà ma ngoại đạo, phải thu về để Ưng Lang Vệ xử lý, cũng phải nói ra phương pháp điều khiển.”
Lý Thanh Sơn nói:
“Không thương lượng được sao?”
Lao Hi Sơn nói:
“Không thương lượng gì cả, nếu ngươi là cấp dưới của ta thì phải tuân theo lệnh của ta, nếu không ta có hàng trăm nghìn cách để chỉnh ngươi, đừng tưởng rằng chạy đến bách gia kinh viện là có thể trốn thoát, ta cũng có không ít bạn bè tu hành ở pháp gia.”
Lý Thanh Sơn im lặng, giống như đang tự hỏi, sau đó ngẩng đầu nói:
“Vậy ngươi đi chết đi!”
“Ngươi nói cái gì!”
Lao Hi Sơn đề phòng, chỉ thấy Lý Thanh Sơn không hề nhúc nhích, không có chút sát khí nào, chỉ nhìn hắn như đang nhìn một người chết.
Mà trong tay đứa bé vô cùng xinh đẹp không có chút khí tức nào đứng bên cạnh Lý Thanh Sơn kia đột nhiên có một viên hạt châu trắng bay vụt ra ngoài.
Đứa nhỏ này lại là Luyện Khí tầng sáu!