Chương 247: Ngươi Là Thứ Gì! - Đại Thánh Truyện - Thuyết Mộng Giả - Truyện Tiên Hiệp - Created with GetTextFromHtml-V1.5.6 - Written by Mkbyme
Chương 247: Ngươi Là Thứ Gì!
Lúc này Lao Hi Sơn mới hiểu rõ, Lý Thanh Sơn không chỉ muốn gϊếŧ hắn, mà còn có đủ lực lượng để gϊếŧ hắn.
“Lý Thanh Sơn, ngươi dám đánh lén cấp trên, không sợ pháp luật Đại Hạ chế tài ngươi sao?"
Lao Hi Sơn điều khiển một thanh phi đao giống hệt Trác Trí Bá bay vụt ra ngoài, xem ra đây là vũ khí do Ưng Lang Vệ chế tạo.
Lý Thanh Sơn nói:
“Ta cần gì phải đi bàn chuyện pháp luật với loại người chó chết như ngươi, ta cực cực khổ khổ gϊếŧ chết Trác Trí Bá, ngươi nhặt của hời còn chưa chịu hài lòng, còn định đến lừa bịp tống tiền ta, tưởng ta dễ ăn hϊếp sao? Thống lĩnh cái con khỉ khô gì chứ, dù sao gϊếŧ một tên cũng là gϊếŧ, gϊếŧ hai tên cũng là gϊếŧ, ngươi đi chết đi!”
Keng!
Phi đao và tràng hạt va chạm lẫn nhau trên không trung, tràng hạt đánh bay phi đao, bản thân nó cũng chỉ hơi khựng lại một chút. Thực lực hiện tại của Tiểu An cũng không phải chỉ là Luyện Khí tầng sáu bình thường. Lao Hi Sơn vừa mới đột phá Luyện Khí tầng sáu, đến cả ngự khí cũng còn chưa linh hoạt làm sao có thể là đối thủ của nàng.
“Ngươi gϊếŧ Trác Trí Bá!?”
Lao Hi Sơn vừa nghe lời này, hai mắt trợn to, không thể tin nổi Hơn nữa rõ ràng Lý Thanh Sơn đã hạ quyết tâm, cho nên mới dám nói cho hắn tin tức này.
Lý Thanh Sơn nói:
“Tại sao những người ta vốn đã suy xét muốn buông tha cuối cùng đều trở nên đáng ghét như thế này chứ?”
Lao Hi Sơn bấm tay tạo pháp quyết, phi đao xoay tròn trên không trung, lại lần nữa ổn định, leng keng leng keng mà đánh nhau cùng tràng hạt ở không trung. Lại đột nhiên nhìn thấy một viên tràng gạt khác đánh về phía mặt hắn, đứa nhỏ này vậy mà lại có thể điều khiển đến hai món linh khí!
Lao Hi Sơn tuy có hơi hoảng sợ nhưng cũng không hỗn loạn, biết không thể đánh thắng, bắt đầu có ý định rút lui, chỉ cần quay về thành Gia Bình, thông báo việc này cho Ưng Lang Vệ, hậu quả của Lý Thanh Sơn chính là bị truy nã khắp cả nước.
Hừ, chỉ dựa vào hai món linh khí kia, đừng hòng gϊếŧ ta!
Hắn duỗi tay lấy ra lt đã chuẩn bị sẵn từ trước, dùng chân khí để kích phát, nhưng linh phù lại không có bất cứ phản ứng gì, cánh tay cũng đã mất đi tri giác.
Quay đầu lại xem thử, cánh tay đang cầm linh phù của hắn, mất tiêu!
Cánh tay chỉ còn lại một nửa, trụi lủi, lộ ra mặt cắt da thịt ngay ngắn
Tiểu An đứng cách đó không xa, một tay cầm tụ kiếm, tay còn lại cầm cánh tay bị chém đứt của Lao Hi Sơn, nó đang bốc cháy biến thành ngọn lửa!
Lý Thanh Sơn cũng nao nao, vì hắn cũng gần như không nhìn thấy rõ động tác của Tiểu An, ngoại trừ việc tốc độ của bản thân nàng còn nhanh hơn tốc độ bay của tràng hạt, hơn nữa bản thân nàng cũng không có khí thế, không có sát ý, cái gì cũng không có.
Cũng đã lâu rồi hắn không nhìn thấy Tiểu An cận chiến với người khác, không ngờ nàng đã nhanh đến mức độ này, trừ phi hắn biến thành yêu ma, mới có thể nắm bắt được hành động của nàng!
Cẩn thận nhớ lại, bắt đầu từ lúc đi nhà họ Tiền đến bây giờ, Tiểu An đã căn nuốt huyết nhục tinh hoa của mấy nghìn người, dùng xương cốt của mấy nghìn người để rèn luyện xương cốt của bản thân, trong lúc không hề hay biết, tốc độ và sức mạnh đã tăng trưởng nhảy vọt.
Hai viên tràng hạt khô cốt kia đều được luyện chế từ cơ sở thực lực của chính nàng.
Tuy rằng Chu Nhan Bạch Cốt Đạo có nói về luyện khí, hơn nữa các đồ vật trong đó, cái này lại mạnh hơn cái khác, nhưng trên cơ bản vẫn là theo đuổi việc tự làm bản thân mạnh mẽ, luyện hóa một đống xương trắng của bản thân trở thành linh khí đáng sợ nhất trên đời.
Bình thường cô bé này luôn im lặng không nói tiếng nào, không ngờ đã mạnh đến mức độ này, hơn nữa ra tay còn vừa nhanh, vừa ổn lại vừa độc ác, đúng là giống y như hắn.
Lao Hi Sơn ôm phần cánh tay cụt lui nhanh ra sau, hoảng sợ nói:
“Ngươi là thứ gì!”
Hai mắt nhìn chằm chằm vào Tiểu An, muốn dùng hơi thở khóa chặt Tiểu An, nhưng thứ đạt được chỉ là trống rỗng.
Tiểu An đứng trong một đống cỏ hoang gần như muốn bảo phủ toàn bộ nàng, thu hồi tụ kiếm, yên lặng nhìn hắn, hai viên tràng hạt khô cốt cũng không có nhân cơ hội này mà tấn công, lại quay trở về trong tay, đây chẳng qua là thứ dùng để thu hút sự chú ý của Lao Hi Sơn mà thôi
Cuộc chiến thật sự, đã kết thúc.
Chỗ cụt tay không có bất cứ giọt máu nào chảy ra, sau đó, cả cánh tay đều mất đi tri giác, chỉ mang lại một chút cảm giác đau nhói, sau đó là cảm giác chết lặng đầy nặng nề, cảm giác chết lặng này lại truyền đến khắp cơ thể.
Một màng lửa rực rỡ bám vào cánh tay cụt, sau đó thiêu đốt toàn bộ cơ thể Lao Hi Sơn
Lao Hi Sơn muốn chạy trốn nhưng lại ngã bệch dưới đất, trong mắt lộ ra vẻ hoảng sợ cùng cực:
“Ngươi làm cái...”