Chương 262: Cẩn Thận - Đại Thánh Truyện - Thuyết Mộng Giả - Truyện Tiên Hiệp - Created with GetTextFromHtml-V1.5.6 - Written by Mkbyme
Chương 262: Cẩn Thận
Nghe được tin tức Trác Trí Bá dẫn theo một đám Ưng Lang Vệ đi đuổi gϊếŧ Lý Thanh Sơn, hắn cũng không hề tin tưởng tuyệt đối rằng Lý Thanh Sơn sẽ chết chắc như các Ưng Lang Vệ khác, mà kết quả là chín tên Ưng Lang Vệ kia không biết tin tức, trong đó còn có hai thống lĩnh Ưng Lang, hắn cũng không dám nói đây là Lý Thanh Sơn làm, nhưng cảm thấy chắc chắn là có liên quan đến Lý Thanh Sơn.
Cũng lại càng thêm khẳng định tín niệm của bản thân, tuyệt đối không thể đi cùng với Hổ Đồng! Mà mãnh hổ đả thương người còn có thể đề phòng, nhưng lại khó phòng được rắn độc đánh lén, hắn dùng ánh mắt có chút kỳ lạ nhìn đám Ưng Lang Vệ này, thật sự có chút thương hại:
“Ta còn có việc phải làm!”
Sau đó vội rời đi.
“Tên kia đúng là quái gở.”
“Thôi bỏ đi, chúng ta đi thôi!”
Luyện Khí sĩ tầng bốn vô cùng tự nhiên mà choàng tay qua eo Tiền Dung Chỉ, cũng lướt dần xuống dưới.
Tiền Dung Chỉ mỉm cười, tuy rằng kiêm dung chân khí dị chủng sẽ có hơi phiền phức, nhưng con mồi đã dâng đến miệng, sao lại có thể không nhận lấy chứ.
Ngày hôm sau, Tiền Dung Chỉ lặng lẽ quay về thành Gia Bình, mang theo bốn cái bao tải tròn vao, quay trở lại địa cung của Vân Vũ Lâu.
Thiên tài cũng được, người thường cũng chẳng sao, dù sao vẫn phải dùng cách riêng của từng người để tiếp tục sống sót. Mà khi người bình thường đã không cam lòng tiếp tục bình thường, nghe theo sự sắp đặt của vận mệnh, muốn có được mọi thứ của thiên tài thì phải dốc hết sức lực, trả một cái giá đắt. Mà cái giá đặt này cũng không phải chỉ là vất vả và cố gắng, thậm chí còn phải hi sinh tôn nghiêm, chịu đựng nhục nhỏ, vứt bỏ tình cảm, nhảy vào trong bể khổ của địa ngục.
Sâu dưới nền đất, trong phủ của động cương thi, Lý Thanh Sơn cũng đang trải qua bài kiểm tra cực kỳ khó khăn, trên cơ thể sắt đen, mồ hôi liên tục chảy xuống.
…
Hiệu quả khi nuốt một lần một nghìn viên chẳng khác nào một quả bom lớn, trong bụng giống như có một ngọn lửa đang bốc cháu, muốn đốt cháy toàn bộ dạ dày, nếu không phải hắn đã biến thân thành yêu mà, cơ thể hơn xa người thường, thì quá trình này cũng đủ làm hắn mất mạng.
Dưới tác dụng của thuốc, yêu khí dần dần cuồng bạo, không chịu khống chế, không thèm kiêng nể mà đấu đá lung tung, giống như muốn đập vỡ cơ thể Lý Thanh Sơn.
Nếu không phải Ngưu Ma Đại Lực Quyền và Hổ Ma Luyện Cốt Quyền đã chế tạo cơ thể của hắn giống như cương gân thiết cốt, yêu ma bình thường cũng sẽ nổ tan xác mà chết. Cho nhiều ưu thế như thế, nếu lại không đối xử tàn nhẫn với bản thân một chút thì không đáng mặt đàn ông.
Hắn không màng cơ thể đau đớn, cưỡng ép cử động cơ thể, nhấc chân, mở vai, ra quyền, dẫn đường yêu khí di chuyển theo con đường nhất định, luyện ra ba chiêu thức Ngưu Ma Đạp Đất, Ngưu Ma Đỉnh Giác, Ngưu Ma Luyện Da hết lần đến lần khác, không biết đánh bao nhiêu lần, thề nhất định phải đột phá tầng thứ hai của Ngưu Ma Đại Lực Quyền, đạt được Nhị Ngưu Chi Lực, xuất quan đi gặp Tiểu An.
Trên cánh đồng hoang vu, năm bóng người hối hả bay vυ"t đến, đúng là năm người Ngụy Trung Nguyên của Vân Vũ Môn. Trên người mỗi người họ đều có một vòng khí lưu vờn quanh, đủ để họ không đạp lên đất, cưỡi gió mà đi, tay áo đón gió, cực kỳ tiêu sái.
Một người nông dân đang làm việc dưới ruộng, từ đằng xa nhìn thấy được cảnh này, lập tức quỳ xuống đất, liên tục hô thần tiên.
Năm người cũng không thèm nhìn ông ta, cùng nhau đổi hướng, bay đến trên một con sống lớn, kíɧ ŧɧíɧ từng cơn sóng lớn, đi dọc theo đường sông đi đến cửa động Cương Thi mới dừng lại, đứng ở bên trên mặt nước, nhìn vào cửa động tối om giống như miệng của một con thú.
“Có lẽ bên trong động có nguy hiểm, hai tên thống lĩnh Ưng Lang Vệ rất có khả năng đều đã chết ở bên trong, bên cạnh Lý Thanh Sơn có thể còn có một con giáp sắt thi đi cùng.”
Ngụy Trung Nguyên cẩn thận nói, cũng để lộ ra phong độ của chủ nhân một môn phái.
“Dựa vào thủ đoạn của chúng ta, một con giáp sắt thi thì có là gì.”
Đông Môn Mỗ Mỗ khinh miệt nói:
“Nếu là cương giáp thi thì mới cần phải nghiêm túc đối phó, nếu là thanh đồng yêu thi, mỗ mỗ ta không nói nhiều, sẽ đi ngay lập tức.”
Tây Môn Mỗ Mỗ cười lạnh nói:
“Tỷ tỷ ngươi cũng có tuổi rồi, chỉ toàn nói mấy lời ngu xuẩn, dưới lòng đất có không ít yêu thú yêu quái, thậm chí là yêu tướng, gặp gỡ yêu quái cũng đã là phiền phức lớn, nếu gặp được yêu tướng, vậy năm người chúng ta cũng phải chết ở bên trong.
Đông Môn Mỗ Mỗ nhưỡng mày, ghét nhất người khác nói bà lớn tuổi, mở miệng mắng:
“Bà già, ngươi kinh thường ta không biết sao? Sao yêu tướng có thể ở nơi cạn như thế này, nếu thật sự có yêu tướng, vậy tên Cương Thi Đạo Nhân kia có tư cách gì mà xây động phủ ở nơi này?”
Ngụy Trung Nguyên nói:
“Đừng cãi nhau, cẩn thận là không sai, chuyến này nhất định phải cứu con của ta ra, gϊếŧ tên Lý Thanh Sơn kia, bắt được đứa bé có tướng quốc sắc thiên hương kia, đi thôi!”