Chương 265: Quá Quý Giá Rồi - Đại Thánh Truyện - Thuyết Mộng Giả - Truyện Tiên Hiệp - Created with GetTextFromHtml-V1.5.6 - Written by Mkbyme
Chương 265: Quá Quý Giá Rồi
Các linh mạch giao nhau dưới lòng đất, như vậy chắc cái động phủ kia được xây dựng trên một linh mạch nào đó, tương ứng với chữ “Địa” trong bốn chữ “Tài Lữ Pháp Địa”, tuy rằng còn không đạt đến trình độ động thiên phúc địa như trong truyền thuyết, nhưng cũng có lợi ích rất lớn trong việc tu hành.
Nhưng Lý Thanh Sơn không phải đi theo con đường tu hành tiến bộ tuần tự, từ từ tính toán, mà là dựa vào lượng lớn đan dược để cưỡng ép đắp nên tu vi, đối với hắn mà nói thì chỗ linh địa kia cũng không có ý nghĩa quá lớn. Dù sao nếu hắn không ăn sạch đan dược trong tay thì hắn chắc chắn sẽ không đi ra ngoài lộ mặt.
Mở ra Thanh Châu phương thốn đồ, Lý Thanh Sơn xác nhận vị trí của chính mình, hiện đang ở một nơi cách thành Gia Bình hai trăm dặm về phía đông nam, đã sắp ra khỏi phạm vi quản hạt của Ưng Lang Vệ thành Gia Bình, chuyện này cũng vừa lúc hợp ý hắn.
Cách ba mươi dặm về hướng nam có một cái thành nhỏ, tên gọi là thành Diêm Sơn.
Giá trị của muối không thua vàng sắt, tuy không được Luyện Khí sĩ chú ý, nhưng lại là vùng giao tranh của người trong giang hồ, dù đóng cứ mỏ muối hay là vận chuyển muối thì đều cần cao thủ hộ vệ, nơi đây cực kỳ thịnh vượng phong trào tập võ, trên đường mỗi người đều cầm đao vác kiếm, hoành hành lui tới, cực kỳ uy phong.
Thế lực lớn nhất trong thành chính là sơn trang Cuồng Kiếm, có hơn ba nghìn đệ tử, trang chủ Dư Sơ Cuồng là cao thủ nhất lưu ở thời điểm hiện tại, người đứng đầu bạch đạo, sử dụng kiếm thanh phong dài ba thước đến xuất thần nhập hóa, chém gϊếŧ hết bọn đạo chích, gần như là người khống chế thực tệ ở thành Diêm Sơn này, tri huyện nhìn thấy hắn cũng phải cúi người hành lễ.
Nhưng Dư đại hiệp cũng có phiền não, phần lớn phiền não của các kẻ mạnh chính là gặp được người càng mạnh hơn hắn, cảm thấy vô lực không thể làm gì.
“Dư Trang chủ, ta mang mấy đứa bé này đi.”
Một người đàn ông trung niên mở miệng nói. Hắn mặc áo xanh, đeo một cây trường kiếm vỏ xanh, cổ áo và tay áo đều thêu hình dây leo, hơi thở trên người rõ ràng là Luyện Khí tầng ba. Bốn đứa bé chừng mười hai mươi ba tuổi đứng bên cạnh hắn, mặt mày đều vô cùng kích động, lại có chút lưu luyến.
Dư Sơ Cuồng cười nịnh nọt nói:
“Được, mời Lưu huynh cứ mang đi, mấy đứa bé này vào núi Thanh Đằng chắc chắn sẽ có tương lai tốt hơn.”
Mấy đứa nhỏ này đều là những đệ tử trẻ tuổi ưu tú nhất của hắn, có hai đứa vốn xuất thân từ gia đình nghèo khó, hắn còn bỏ tiền bỏ sức nuôi dạy mấy năm, chỉ vì tương lai Cuồng Kiếm Môn có thể có thêm mấy người cao thủ, không ngờ lại phải may áo cưới cho người khác, tên đệ tử núi Thanh Đằng này đến đây, chỉ mở miệng nói vài câu là đã mang người đi, sao hắn có thể không đau lòng được.
Môn phái tu hành cũng cần có người tài ưu tú để bổ sung nguồn máu mới, nhưng dù sao Luyện Khí vẫn khá thưa thớt, không thể nào đi hết nhà này đến nhà khác khắp phố để tìm kiếm xem nhà ai có người tài thích hợp. Đi thẳng đến các bang phái lớn trong giang hồ để tìm là cách cực kỳ tiết kiệm thời gian và sức lực, thậm chí có rất nhiều môn phái tu hành còn thành lập bang hội riêng của chính mình, chỉ vì mở rộng phạm vi ảnh hưởng, tiện cho việc tuyển đệ tử.
“Núi Thanh Đằng chúng ta đương nhiên sẽ lấy không của ngươi, viên Ngưng Khí hoàn này rất có ích đối với việc đột phá cảnh giới Tiên Thiên của ngươi.”
Lưu Phong Duệ buông một hộp gấm xuống, bên trong chỉ chứa duy nhất một viên Ngưng Khí hoàn, nhưng hắn lại dùng vẻ mặt kiêu ngạo như ban ơn cho người khác.
Dư Sơ Cuồng âm thầm mắng to trong lòng, thật sự cho rằng ông đây là tên nhà quê chưa thấy việc đời sao! Loại đan dược mà các Luyện Khí sĩ thường dùng như Ngưng Khí hoàn này, dựa vào gia sản của hắn, muốn mua mấy chục viên cũng không thành vấn đề, chẳng có tác dụng quá lớn gì đối với việc đột phá Tiên Thiên cả. Mặt ngoại lại lộ ra vẻ vừa mừng vừa sợ:
“Cái này quá quý giá rồi!”
Lúc này, một đệ tử tiến đến bẩm báo:
“Trang chủ, có người muốn gặp ngươi.”
Dư Sơ Cuồng tức giận:
“Không thấy ta đang tiếp đón khách quý sao?”
Đệ tử kia ấm ức nói:
“Nhưng hắn nói hắn là bạn của trang chủ.”
Lưu Phong Duệ nói:
“Nếu đã thế, ta xin phép cáo từ trước.”
Dư Sơ Cuồng vội đứng dậy đưa tiễn, liên tục cúi đầu khom lưng, trong lòng liên tục cảm thán, Tử Kiếm à Tử Kiếm, ngươi cũng đừng làm cho cha của ngươi thất vọng, ráng mà tu luyện cho ra hồn, quay về làm chỗ dựa cho cha.
Đưa tiễn ra đến cửa chính, Dư Sơ Cuồng nghiêng mắt nhìn, chỉ thấy có một bóng người cao lớn cường tráng như một con trâu đang ngồi trên ghế dài trong phòng dưới chờ đợi, đầu đội đấu lạp, không nhìn thấy rõ gương mặt, bên cạnh còn đặt một cái sọt tre lớn, cũng đậy kín nắp, không nhìn thấy được bên trong có gì.