Chương 266: Tiền Trả Trước - Đại Thánh Truyện - Thuyết Mộng Giả - Truyện Tiên Hiệp - Created with GetTextFromHtml-V1.5.6 - Written by Mkbyme
Chương 266: Tiền Trả Trước
Đệ tử nói nhỏ:
“Trang chủ, chính là hắn!”
Dư Sơ Cuồng dám khẳng định bản thân chắc chắn không có người bạn nào như thế này, nếu không chắc chắn không thể nào không nhớ được dáng người đặc biệt như thế này, không, phải nói là từ khi sinh ra đến giờ chưa bao giờ nhìn thấy ai lực lưỡng đến thế này.
Bóng người kia đứng dậy, chặn trước mặt Dư Sơ Cuồng:
“Dư đại hiệp, đã lâu không gặp.”
Trong nháy mắt, Dư Sơ Cuồng gần như cảm nhận được giọng nói hùng hậu và trầm thấp này có hơi quen tai:
“Ngươi là?”
Lý Thanh Sơn hơi nâng đấu lạp lên, tuy rằng dáng người và màu da thay đổi rất nhiều, đến cả gương mặt cũng trở nên có hơi quái lạ, nhưng Dư Sơ Cuồng vẫn chỉ cần nhìn lướt qua là nhận ra hắn ngay, sợ hãi kêu lên:
“Ngươi là!”
Lưu Diệc Phong không để ý đến Dư Sơ Cuồng, trực tiếp bước lên xe ngựa rời đi, từ đầu đến đuôi cũng không thèm để mắt đến Dư đại hiệp.
Hiện tại Dư Sơ Cuồng cũng không có tâm trạng để đi tức giận, Hổ Đồ tìm đến cửa thì chắc chắn không phải là chuyện tốt, trong khoảng thời gian ngắn đều sững sờ ngây ra đó.
“Chúng ta đi vào trong rồi nói!”
Lý Thanh Sơn hơi mỉm cười, vốn định bày tỏ một ít thiện ý, nhưng lại lộ ra răng nanh dài ngoằn, càng thêm có vẻ hung dữ và không có thiện ý, Dư Sơ Cuồng run rẩy, tay chân cứng đờ mà đi theo Lý Thanh Sơn quay về sơn trang, hôm nay cũng không biết làm gì mà lại xui xẻo như thế.
Lý Thanh Sơn cố ý xem bản đồ tìm kiếm một thành thị khá lớn nhưng lại không có Luyện Khí sĩ đến nghỉ chân, tiện cho việc hắn mua sắm thức ăn, lập tức chọn được thành Diêm Sơn này, nhưng sức ăn của hắn thật sự quá lớn, nếu chính hắn tự đi mua cũng quá phiền phức, cũng dễ dàng khiến người khác sinh nghi, nếu bị người của Ưng Lang Vệ nhìn thấy thì rất không ổn, cho nên cần thiết phải có một thế lực địa phương giúp hắn xử lý những chuyện này.
Hắn loáng thoáng nhớ được lúc trước ở tửu lâu thành Lâm Hồ, Dư Sơ Cuồng từng vô cùng nhiệt tình mời hắn đến thành Diêm Sơn làm khác, lập tức làm theo, tìm tới cửa.
Dư Sơ Cuồng biết điều xua đệ tử lui ra, hỏi:
“Lý đại nhân, đi đường xa đến đây có việc gì sao?”
Lý Thanh Sơn nói:
“Có vài việc cần làm phiền ngươi!”
Tiện tay quăng một xấp ngân phiếu:
“Chỗ này đại khái có một trăm vạn lượng bạc, coi như là tiền trả trước.”
“Đại nhân, không được không được, chỉ cần có việc cần Dư Sơ Cuồng ta giúp đỡ, dù là núi đao biển lửa thì ta cũng sẽ không nháy mắt.”
Dư Sơ Cuồng cười nói, ngẫm lại cũng đúng, ai dám lấy bạc của Hổ Đồ chứ.
“Lấy!”
Lý Thanh Sơn lạnh nhạt nói.
“Vâng!”
Dư Sơ Cuồng lập tức cầm bạc, trán toát mồ hôi lạnh, lại có ai dám không nhận bạc của Hổ Đồ chứ.
Lý Thanh Sơn nói:
“Khe núi ở phía đông nam vùng ngoại thành có một trạch viện, ta muốn mua nơi đó để ở một thời gian, dùng số tiền này.”
“Vâng! Ta lập tức cho người đi làm, không, ta đích thân đi làm, bảo đảm tối hôm nay là có thể dọn vào ở.”
Dư Sơ Cuồng vỗ ngực bảo đảm.
“Ta không muốn để bất cứ ai biết ta ở nơi này, bảo gồm thân thích bạn bè của người, đặc biệt là con gái của ngươi, nếu để lộ tin tức...”
“Tuyệt đối không, nếu ta nói việc này cho người khác, Dư Sơ Cuồng ta sẽ bị trời tru đất diệt...”
Dư Sơ Cuồng lập tức giơ tay phải thề.
Lý Thanh Sơn ngắt lời:
“Không cần phải thề, ta cũng không tin cái này. Chỉ cần ngươi đồng ý giúp đỡ ta, ta cũng sẽ không bạc đãi ngươi, cũng không giống như người lúc nãy, chỉ dùng một viên Ngưng Khí hoàn để lấy lệ với ngươi đi”
Dư Sơ Cuồng vừa xấu hổ lại vừa kinh ngạc, không ngờ Lý Thanh Sơn chỉ ngồi ở nhà dưới nhưng lại có thể nghe được cuộc trò chuyện ở phòng khách cách đó gần trăm trượng.
Lý Thanh Sơn nói:
“Viên Ngưng Khí hoàn kia đâu rồi?”
Dư Sơ Cuồng vội lấy hộp gấm ra, Lý Thanh Sơn cầm hộp gấm, lấy ra viên Ngưng Khí hoàn ở bên trong vứt vào miệng:
“Thành sắc cũng không tệ lắm.”
Dư Sơ Cuồng mặt như đưa đám, đối với mấy cao thủ giang hồ tu luyện nội lực như họ mà nói, Ngưng Khí hoàn cũng là một loại đan dược cực kỳ trân quý, quăng ra ngoài cũng bán được mười mấy hai mươi vạn lượng bạc, còn nói cái gì mà không bạc đãi ngươi, toàn là nói mát.
Lý Thanh Sơn lấy từ trong túi bách bảo ra một viên đan dược mới, đặt vào trong hộp gấm:
“Ngươi có biết loại đan dược này không?”
Dư Sơ Cuồng lập tức nhìn đăm đăm:
“Đây là...Bách Thảo hoàn!”
Loại đan dược này còn hiếm và quý giá hơn Ngưng Khí hoàn rất nhiều, trên cơ bản là dù ra giá cũng không có ai bán, hai mươi vạn lượng bạc cũng không mua được một viên, nếu có thể ăn một viên, vậy thì cơ hội đột phá Tiên Thiên lại tăng thêm vài phần.
Lý Thanh Sơn trả hộp gấm lại trong tay Dư Sơ Cuồng:
“Cái này cũng coi như là tiền trả trước, chúc chúng ta có thể hợp tác vui vẻ.”