Đại Thánh Truyện (Bản Dịch)

Chương 267 - Chương 267: Xã Hội Giai Cấp Tàn Khốc

Chương 267: Xã Hội Giai Cấp Tàn Khốc - Đại Thánh Truyện - Thuyết Mộng Giả - Truyện Tiên Hiệp - Created with GetTextFromHtml-V1.5.6 - Written by Mkbyme

Chương 267: Xã Hội Giai Cấp Tàn Khốc


Từ trước đến nay, sợ hãi và lợi ích đều là thủ đoạn tốt dùng để khống chế người, vừa lúc Lý Thanh Sơn cũng không thiếu hai loại này.

Nửa canh giờ sau, Lý Thanh Sơn lập tức lấy được khế đất của tòa nhà kia, đứng dậy cáo từ:

“Đúng rồi, sau này không cần gọi tên của ta.”

“Vậy gọi là gì?”

Lý Thanh Sơn suy nghĩ:

“Cứ gọi ta là Nhị Ngưu đi!”

Dư Sơ Cuồng là người từng trải, đã phát hiện Lý Thanh Sơn có ý đồ muốn mai danh ẩn tích từ lâu, nhưng lại không dám khen ngợi khả năng đặt tên của Lý Thanh Sơn.

Lý Thanh Sơn nói:

“Còn nữa, sau này mỗi ngày đưa qua đó mười bàn, không, hai mươi bàn tiệc rượu.”

Khoảng thời gian này hắn ở dưới lòng đất tu hành, miệng lưỡi nhạt nhẽo muốn chết rồi.

Đứng ở trong dinh thự ở khe núi, tòa nhà này đã được quét tước cẩn thận một lần, còn lau dọn, cũng không biết Dư Sơ Cuồng làm bằng cách nào. Xung quanh đều thấp thoáng núi rừng, phong cảnh u nhã rồi lại rất yên tĩnh, cùng lúc đó lại cách thành Diêm Sơn không xa, đúng là nơi tu hành lý tưởng của Lý Thanh Sơn.

Lý Thanh Sơn thả sọt tre đeo trên vai xuống, Tiểu An từ bên trong bò ra, quan sát xung quanh một lượt, cùng rất vừa lòng.

Lý Thanh Sơn lấy ra địa đạo phương thốn đồ và Thanh Châu phương thốn đồ so sánh lại một lần nữa, địa đồ biểu hiện vừa lúc có một động quật đi xuyên qua nơi này, chỉ cách một lớp đất dày chừng mấy trượng, chỉ cần tốn chút sức là có thể tạo ra một con đường.

----

Lúc đó tiến có thể công, lui có thể thủ, nếu thật sự bị Vân Vũ Môn phát hiện, vậy trốn dưới nền đất, chỉ cần quẹo tới quẹo lui vài lần, lại che giấu hơi thở, Vân Vũ Môn cũng đừng mơ mà có thể bắt được hắn.

Dinh thự chiếm diện tích gần trăm mẫu, bởi vì xây dựng ở trong núi, cho nên tuy rằng vừa quét dọn xong, vẫn bị phủ lên không ít lá vàng.

Con đường quanh co dẫn đến chỗ thanh u, hoa cỏ thấp thoáng khắp nơi, trong không gian yên tĩnh lại lộ ra chút xa xăm, cũng không biết đã trải qua bao nhiêu năm tháng mưa gió, những bức tranh điêu khắc trong tòa nhà đều đã mờ nhạt, lại có thêm nhiều phong sương lắng đọng lại.

Lý Thanh Sơn vô cùng hài lòng, hơn xa tiểu lâu trong Ưng Lang Vệ, cúi đầu nói:

“Xem ra chúng ta phải ở lại chỗ này một đoạn thời gian.”

Vừa xoa đầu Tiểu An:

“Chờ ta bay lên trời cao, tu luyện thành công thần công, chắc chắn sẽ lôi từng người trong Vân Vũ Môn ra gϊếŧ sạch, muốn cướp ngươi đi, đúng là nằm mơ, ha ha ha ha!”

Hắn cười tươi rói.

Tiểu An cũng bị tiếng cười của hắn ảnh hưởng, trên mặt lộ ra chút tươi cười, yên lặng nói thầm: Ừm, không ai có thể cướp được.

Dư Sơ Cuồng mua được chỗ này chỉ sợ cũng không phải chỉ cần bỏ bạc ra là được, còn phải dựa vào lực uy hϊếp của bang phái bạo lực nhân gian thuộc sơn trang Cuồng Kiếm. Đây chính là cá lớn nuốt cá bé, cá bé ăn tôm nhỏ, núi Thanh Đằng chỉ cần tùy ý cho một tên đệ tử đến là có thể dễ dàng làm Dư đại hiệp ngoan ngoãn nghe theo, sau lại, Dư đại hiệp muốn đi đối phó mấy nhà giàu bình thường thì cũng dễ như trở bàn tay.

Đúng là xã hội giai cấp tàn khốc!

Lý Thanh Sơn cảm thán, đi tới đi lui trong nhà, tìm xem nên đào hang động ở nơi nào.

Tiểu An rút một quyển sách trong thư phòng ra, tiếng kẽo kẹt vang lên, kệ sách xoay ngược lại, lộ ra một cầu thang đi thông xuống bên dưới.

Lý Thanh Sơn giơ ngón cái lên:

“Làm tốt lắm, đi xuống xem thử!”

Lý Thanh Sơn và Tiểu An vừa mới đi vào, kệ sách đã tự động đóng lại, họ đều là kẻ mạnh nên cũng rất gan dạ, không thèm để ý mà tiếp tục đi xuống bên dưới.

Phát hiện ra bên dưới là mật thất do con người tạo ra, chia thành mấy chục phòng nhỏ, dùng rất nhiều con đường ngầm để liên kết lại, đi thông các kiến trúc quan trọng trong dinh thự này, bên trong còn dự trữ một lượng lớn gạo, mì.

Lý Thanh Sơn từng nghe nói, có rất nhiều gia đình giàu có đều sẽ xây dựng phòng ngầm đường hầm như thế này trong lúc xây dựng dinh thừa, để phòng ngừa chiến loạn hay cướp bóc đến còn có thể có một chỗ để trốn tránh, nói không chừng là có thể tránh được mối họa diệt tộc, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên hắn nhìn thấy.
Như thế này cũng làm hắn bớt đi rất nhiều phiền phức.

Hắn cầm địa đạo phương thốn đồ đối chiếu một lúc, đi vào một căn phòng đá, nâng chân phải lên, đạp xuống thật mạnh.

Bùm, sàn nhà xuất hiện đầy vết nứt, ầm, gạch đá rơi xuống bên dưới ầm ầm, bụi bay mù mịt.

Chờ bụi bặm tan đi, chỉ thấy sàn nhà đã biến thành một cái động lớn, Lý Thanh Sơn thăm dò quan sát hang động, đúng là nối liền với hang động dưới nền đất, lộ ra nụ cười hài lòng, có con đường lui này là có thể yên tâm tu luyện rồi.

Quay trở về mặt đất, hai mươi bàn tiệc rượu đã đưa đến, Lý Thanh Sơn ăn uống thỏa thích, ăn cực kỳ thích thú, Tiểu An cũng ăn cùng một chút, sau đó lại buông đũa, nâng mặt nhìn hắn.

Bình Luận (0)
Comment