Đại Thánh Truyện (Bản Dịch)

Chương 269 - Chương 269: Thanh Niên Nhã Nhặn

Chương 269: Thanh Niên Nhã Nhặn - Đại Thánh Truyện - Thuyết Mộng Giả - Truyện Tiên Hiệp - Created with GetTextFromHtml-V1.5.6 - Written by Mkbyme

Chương 269: Thanh Niên Nhã Nhặn


Hoàn toàn không cần bất cứ đan dược nào duy trì, chân khí cũng không hề tiêu hao chút nào, cuồn cuộn không dứt, liên tục đánh sâu vào huyệt Chiếu Hải.

Dù là đánh mạnh vào một trăm lần thì cũng không thể làm “con đập lớn” này có chút dao động, nhưng mà một nghìn lần, mười nghìn lần, trăm nghìn lần thì thế nào?

Cuối cùng đạp lớn cũng bị thẩm thấu tan rã sụp đổ, chân khí giống như con nước lớn đổ ào vào mạch, sau đó lại gặp phải cửa ải thứ hai.

Vốn là chỉ cần thất bại ở bất cứ cửa ải nào thì cũng đều phí công nhọc sức, phải làm lại từ đầu lần nữa. Cho nên khi Luyện Khí sĩ đánh sâu vào kinh mạch huyệt đạo thì luôn muốn cố gắng hết sức để chuẩn bị thật nhiều đan dược linh thạch.

Giống như là muốn rót thêm một dòng nước mới vào con sông chân khí, nhưng bây giờ, con sông chân khí trong cơ thể Lý Thanh Sơn lại đang nối liền với biển rộng mênh mông, nguyên khí thiên địa không có điểm cuối.

Dù chân khí của hắn có bị đập lớn cản trở bao nhiêu lần thì cũng sẽ không biến mất, mà chỉ yên lặng tiến hành thử trăm ngàn lần. Cực kỳ thong thả, lại vô cùng kiên định, từng cái huyệt đạo bị đánh văng ra, thẳng đến mục đích cuối cùng của mạch, chính là huyệt Tinh Minh trên gương mặt.

Huyệt chủ mắt nhìn không rõ, tên cổ là Tinh Minh, một khi huyệt này mở ra, Luyện Khí sĩ lập tức có thể nhìn thứ đang ở xa như đang nhìn gần, nhìn vật nhỏ cũng rõ như đang xem vật lớn, nhìn rõ mọi thứ. Khi Lý Thanh Sơn nối liền mạch Dương Khiêu, huyệt đạo này chính là con đường nhất định phải đi qua.

Không có bất cứ khó khăn gì, chân khí xuyên vào trong huyệt Tinh Minh, liên thông cùng với mạch Dương Khiêu, giống như hai con sông lớn giao nhau, kết thành một vòng tuần hoàn kỳ diệu, hai loại khí âm dương di chuyển cuồn cuộn không dứt bên trong kinh mạch.

Mà Lý Thanh Sơn lại hoàn toàn không hề hay biết gì về những điều này, không ngờ lại có thể đột phá Luyện Khí tầng ba trong lúc vô thức, chỉ sợ nói ra cũng không có ai tin.

Gió thu thổi nghiêng cây cao, một chiếc lá khô không chịu nổi nữa, rơi từ trên cao xuống, nhẹ nhàng bồng bềnh bay qua tường cao, rơi xuống vai Lý Thanh Sơn.

Một cánh tay trắng nõn bé xíu đột nhiên vươn ra, cầm lá khô quăng sang một bên, Tiểu An không biết tìm đâu ra một cái chổi, quét toàn bộ lá rụng thành một đống, con rối và giáp sắt thi phụ trách dùng cái ky được đan bằng lá trúc hốt lá rụng lên, bỏ ra ngoài tường.

Vài tiếng gõ cửa cốc cốc cốc vang lên, Tiểu An đi sang mở cửa, hai tên đệ tử Cuồng Kiếm Môn dọn từ trên xe xuống mấy chục cái hộp to đựng thức ăn, đặt trên thềm đá ở ngoài cửa.

Một thanh niên gương mặt hiền hòa nói:

“Tiểu muội muội, đây là thức ăn hôm nay, Ngưu đại hiệp còn đang luyện công sao?”

Tiểu An gật đầu, có vẻ có chút lạnh nhạt, bình thường đều là do Lý Thanh Sơn đi đối phó với mấy việc giao tiếp làm quen này, Lý Thanh Sơn còn đang nhập định, nàng cũng chỉ có thể đi ra đối phó, vẫn còn rất mới lạ.

Thanh niên đã đến vài lần, biết từ trước đến nay Tiểu An đều không nói lời nào, cũng không cảm thấy lạ, ôn tồn nhỏ nhẹ nói:

“Hôm nay có cần ta đưa thức ăn vào trong không?”

Tiểu An lắc đầu.

Thanh niên có hơi thất vọng, hắn thật sự rất muốn nhìn thấy vị Ngưu đại hiệp có thể làm cho sư phụ tôn thời, hoặc là nói như gặp phải kẻ địch kia.

Dư Sơ Cuồng không dám chậm trễ Lý Thanh Sơn, dựa theo đúng lời của hắn, mỗi ngày kêu hai tên đệ tử thân tính đưa hai mươi bàn tiệc rượu đến. Ông nuôi dưỡng hai tên đệ tử này từ nhỏ đến lớn, coi như gần giống con ruột, hắn cũng đã dặn dò họ vô số lần tần quan trọng của chuyện này và tầm quan trọng của việc giữ mồm giữ miệng, lại càng kíɧ ŧɧíɧ lòng tò mò của hai người trẻ tuổi này, nhưng đến đây vài lần, lại chỉ có thể giao tiếp với cô bé không nói tiếng nào này.
Một người thanh niên khác nói:

“Tiểu muội muội, ngươi là gì của Ngưu đại hϊếp vậy?”

Tiểu An ngẩn ra, dù nàng có thể nói chuyện thì cũng không thể nào trả lời được vấn đề này.

Thanh niên hiền hòa giơ roi ngựa, xe ngựa nhanh chóng chạy vào rừng, không thấy bóng dáng, chỉ còn Tiểu An đứng một mình trước cửa, cầm hộp đồ ăn lên, trong lòng đột nhiên khẽ run.



Trên xe ngựa, hai người thảo luận:

“Sư huynh, ta nghe gác cổng nói vị Ngưu đại hiệp kia cao tận chín thước, cường tráng tựa như một tòa tháp sắt vậy.”

Thanh niên nhã nhặn tỏ vẻ hoài nghi:

“Thật sự cao như vậy sao? Ta luôn cảm thấy là lạ, làm sao trên đời này lại có cao thủ họ Ngưu cơ chứ!”

“Sao họ Ngưu lại không thể làm cao thủ được, ta còn họ Mã đây này!”

“Có nói ngươi đâu, ngươi vội cái gì. Hầy, đúng là một đứa trẻ ngoan, lớn lên chắc chắn sẽ là một đại mỹ nhân, đáng tiếc lại là một người câm, thực sự đáng thương mà!”
Xe ngựa đã chạy được một khoảng cách vô cùng xa, vượt xa phạm vi mà cao thủ hạng nhất có thể lắng nghe, nhưng Tiểu An ở trước cửa trạch viện đang chuyển l*иg đồ ăn vào trong nhà lại nghe rất rõ ràng, sắc mặt nàng hơi buồn bã.

Bình Luận (0)
Comment