Đại Thánh Truyện (Bản Dịch)

Chương 279 - Chương 279: Xem Như Thù Lao

Chương 279: Xem Như Thù Lao - Đại Thánh Truyện - Thuyết Mộng Giả - Truyện Tiên Hiệp - Created with GetTextFromHtml-V1.5.6 - Written by Mkbyme

Chương 279: Xem Như Thù Lao


Lý Thanh Sơn biết rõ, nếu không có tài lực hùng hậu, đan dược nhiều đến mức ăn không hết, bất kỳ Luyện Khí sĩ nào cũng đều muốn đổi mấy viên Châu Lộ hoàn để tăng cao tu vi của mình, mà không phải dùng để bồi dưỡng đời sau. Trước hết hắn cất Tiên Thiên đan đi, nói rằng:

“Chọn một bình đi, xem như là thù lao.”

Tiền Dung Chỉ chọn Liễm Tức hoàn không chút do dự, cũng vừa hay là thứ mà Lý Thanh Sơn không dùng được nhất, sau đó hắn cất hết số đan dược và chuẩn bị rời đi.

Bỗng Tiền Dung Chỉ đột nhiên hỏi:

“Đức bé kia ở bên cạnh ngươi sao?”

“Hả?”

Tiền Dung Chỉ nói tiếp:

“Ta muốn gặp nàng.”

Thấy Lý Thanh Sơn do dự, nàng lấy một bình Ngưng Khí hoàn ra.

Lý Thanh Sơn nói:

“Ta không dùng nàng ấy để làm giao dịch.”

Lời nói bình thản nhưng rơi vào trong tai Tiền Dung Chỉ lại giống như tiếng của Hoàng Chung Đại Lữ*, bàn tay cầm Ngưng Khí hoàn bỗng không biết nên đặt ở đâu, thậm chí còn cảm thấy xấu hổ, cuối cùng cố gắng cười nói:

*dùng để hình dung âm nhạc hoặc lời nói trang trọng, trang nghiêm, khí thế.

“Các ngươi đều rất may mắn.”

Trong nụ cười đó lộ ra vẻ hâm mộ ghen tị không nói nên lời, thậm chí còn thấp thoáng có cả chút thê lương.

Trong lòng Lý Thanh Sơn hơi lay động, vừa gọi Tiểu An đi vào thì nàng lại nói:

“Không cần, ngươi đi đi!”

Lý Thanh Sơn đi rồi, Tiền Dung Chỉ ngồi dựa vào trên bệ cửa sổ, trong ánh mắt có tia mê man. Trong lòng xuất hiện một hy vọng xa vời không thể nào gọi tên, không thể nào kiềm chế. Hy vọng xa vời có người có thể nói ra lời như vậy với mình, chỉ cần một lần là được. Nhưng sẽ có người nói sao? Nói rồi nàng có tin không?

Nàng nở nụ cười tự giễu, hai chữ “tín nhiệm” đã không còn tồn tại trong suy nghĩ của nàng từ lâu rồi.

Người không may mắn không nên ở gần người may mắn, nếu không sẽ mất đi cả sự kiên quyết này mất, trở thành không còn gì cả. Nàng đã không còn khẩn cầu sự may mắn từ lâu, quỳ trên đất cầu xin trời cao là vô ích, bất kể bao nhiêu lần cũng vậy. Cầu xin người khác cũng không có tác dụng, làm như vậy chỉ khuyến khích bọn họ nở nụ cười khoái chí mà thôi, tất cả đều phải cướp đoạt bằng đôi tay này.

Nàng nhìn tay phải của mình, đó là năm đầu ngón tay trắng nõn đẹp tuyệt trần, lúc này ánh mắt nàng dần dần khôi phục sự tĩnh lặng, lạnh nhạt bình tĩnh. Nàng nhếch khóe miệng lên rồi bỗng nắm chặt tay phải, nụ cười vỡ vụn giữa bầu trời! Ha ha ha!



Lại chui xuống lòng đất lần nữa, Lý Thanh Sơn dựa vào địa đạo phương thốn đồ, tìm được một hang động đá cực lớn, nói với Tiểu An:

“Xem ra tiếp theo chúng ta phải vất vả một đoạn thời gian rồi, chỗ này không thể bằng được bên thành Diêm Sơn.”

“Được.”

Tiểu An ngoan ngoãn nói, giọng điệu mềm mại nhẹ nhàng, ngoại trừ tiếng kêu to đầu tiên kia ra, cuối cùng cũng không thể nói rõ ràng được thêm câu nào nữa, nhưng mà cũng vô cùng êm tai, giống như gió xuân phất qua mặt, làm người ta thoải mái.

Giữa một rừng thạch nhũ, Lý Thanh Sơn kiểm tra đan dược, Ngưng Khí hoàn đã vơi đi một nửa, chỉ còn lại hơn bốn nghìn viên, nhưng Bách Thảo hoàn thì hắn chỉ mới dùng một viên, còn dư hơn một nghìn viên, mà đan dược cao cấp có thể dung trong tu hành cũng có gần trăm viên, tài nguyên coi như cũng khá phong phú.

Lý Thanh Sơn cất kỹ một tấm linh phù đeo trên người, đây là một tấm linh phù có tên là Đưa Tin phù, một bộ gốm có hai tấm. Trong phạm vi ngàn dặm, chỉ cần kích phát một tấm, tấm còn lại cũng sẽ có cảm ứng.

Tuy rằng không truyền được tin tức phức tạp, nhưng nếu chỉ dùng để phát tín hiệu thì cũng đã đủ. Còn việc Tiền Dung Chỉ dùng cách nào để dụ Tây Môn Mỗ Mỗ đến thì Lý Thanh Sơn cũng không hỏi nhiều, chuyện này cần nàng phải tùy cơ ứng biến rất nhiều, dù sao thì nàng cũng đã quen làm mấy cái việc này rồi.

Hắn cũng không lo nàng sẽ bán đứng hắn, tuy rằng nàng không có bất cứ điểm giới hạn đạo đức nào đáng nói, nhưng mọi chuyện luôn đặt lợi ích lên hàng đồng, ngược lại cũng càng dễ đoán hơn. Nếu bán đứng hắn, chỉ dựa vào tội bắt tay với kẻ địch thì Vân Vũ Môn cũng sẽ không tha cho nàng.
Hắn chỉ cần ở thời cơ và địa điểm thích hợp yên lặng chờ đợi. Chuyện này làm hắn nhớ đến một câu chuyện ngụ ngôn ở kiếp trước: Hổ bắt hồ ly, hồ ly nói chỉ cần ngươi đừng ăn thịt ta, ta sẽ dẫn các loài động vật khác đến.

Nhưng mà, điều kiện tiên quyết của chuyện này chính là hổ phải có đủ bản lĩnh để nuốt trôi mấy con động vật mà hồ ly dẫn đến.

Hắn ngẩng đầu, đổ Ngưng Khí hoàn vào miệng, bắt đầu tu hành.

Sáu ngày sau, Lý Thanh Sơn bắt đầu nhớ đến trang viên ở thành Diêm Sơn của hắn, không chỉ nhớ đến những món ăn và rượu thịt phong phú kia, càng là bởi vì Tiểu An. Trong cái hang động rộng mênh mông này, Tiểu An không có chuyện gì để làm, lúc nhàm chán sẽ nâng mặt nhìn hắn tu hành.

Bình Luận (0)
Comment