Chương 280: Ngon Quá! - Đại Thánh Truyện - Thuyết Mộng Giả - Truyện Tiên Hiệp - Created with GetTextFromHtml-V1.5.6 - Written by Mkbyme
Chương 280: Ngon Quá!
Làm Lý Thanh Sơn cảm thấy rất áy náy, phải thường xuyên ngừng việc tu hành, chơi và trò chuyện với nàng một lúc. Nếu hắn chỉ có một mình thì như thế nào cũng được, dù vận hành Linh Quy Trấn Hải Quyết bế quan một hai năm cũng chẳng là gì.
Nhưng có nàng ở bên cạnh thì hắn phải cố gắng hết sức để cho nàng có một cuộc sống sung túc, lại nhìn trái phải, toàn là đất đá đen thui trống trơn, dù nhìn như thế nào thì cũng không có liên quan đến địa điểm lý tưởng trong lòng hắn. Hoàn toàn không có tác dụng để triển phát triển tâm lý khỏe mạnh.
Lý Thanh Sơn hạ quyết tâm:
“Nếu ở đây đã không có việc gì thì chúng ta quay về xem thử đi, có lẽ tên Mã Lục kia đã không có kiên nhẫn chờ nữa, rời đi rồi!”
...
Sơn trăng vắng vẻ, chỉ là ý thu càng đậm, Lý Thanh Sơn mở cửa chính, đi thẳng ra vườn hoa phía sau, gạt mớ cỏ cây xum xuê ra, nhìn vào bên trong trọng xem thử, không khỏi cười khổ.
Mã Lục nhắm mắt, nằm bên trong động, ngủ say như chết, giống như ngay cả chỗ nằm cũng chưa từng nhúc nhích. Đột nhiên lại mở bừng mắt ra, nhìn chằm chằm đăm đăm vào Lý Thanh Sơn, trầm thấp nói:
“Đồ ăn đâu?”
Hoàn toàn không ý thức được Lý Thanh Sơn cho hắn leo cây.
Lý Thanh Sơn nhếch mép:
“Có liền đây!”
Sau đó dẫn theo Tiểu An, xoay người đi mất. Cũng không biết là bị tinh thần của kẻ ham ăn cảm động, hay là bởi vì hắn ta quá dễ lừa cho nên làm chính hắn cũng có hơi xấu hổ.
Trong sơn trang Cuồng Kiếm, Dư Sơ Cuồng vừa ngạc nhiên vừa vui vẻ nhìn Lý Thanh Sơn:
“Ngưu đại hiệp, cuối cùng ngươi cũng quay về rồi.”
Lý Thanh Sơn gật đầu:
“Ừ ừ, về rồi, còn có một việc muốn làm phiền ngươi.”
Dư Sơ Cuồng thấy hắn cẩn thận như thế, xúc động nói:
“Ngưu đại hiệp cứ việc ra lệnh, dù là lên núi đao hay xuống chảo dầu...”
Lý Thanh Sơn ngắt lời:
“Không nghiêm trọng đến mức đó, chuẩn bị cho ta ba thứ đưa đến trong sơn trang.”
“Là thứ gì?”
Dư Sơ Cuồng không tưởng tượng được có thứ gì có thể làm Lý Thanh Sơn mở miệng đòi hỏi, dù có muốn thì cũng không nên đi đòi hắn mới đúng chứ!
“Gạo kê, gạo tẻ, rượu!”
Lý Thanh Sơn lấy ra ngân phiếu một trăm vạn lượng bạc đập lên bàn.
“Chỉ mấy thứ này?”
Dư Sơ Cuồng kinh ngạc muốn rớt cằm, sao lại có thể nghiêm túc đòi hắn một ít lương thực bình thường.
Lý Thanh Sơn nói:
“Ngoài ra ngươi cũng chuẩn bị một số ngũ cốc hoa màu, rau củ quả, số lượng càng nhiều càng tốt, đương nhiên là không thể thiếu một ngày hai mươi bàn tiệc rượu, khi làm mấy chuyện này cố gắng giữ bí mật, đừng để quá nhiều người biết.”
“Ngưu đại hiệp cứ việc yên tâm, ta lập tức cử người đi chuẩn bị, muốn bao nhiêu có bấy nhiêu.”
Dư Sơ Cuồng vỗ ngực ầm ầm bảo đảm, thân là người đứng đầu của một khu vực trong giang hồ, có thể không tìm được thứ khác, nhưng tìm chút lương thực lại vô cùng đơn giản.
Lý Thanh Sơn giống như vô tình nói:
“Đúng rồi, dạo gần đây ta mới có được vài viên Tiên Thiên đan.”
Nói xong xoay người ra khỏi cửa.
Người nói có tâm, người nghe đương nhiên càng thêm có ý.
Dư Sơ Cuồng từ từ trợn to hai mắt, Luyện Khí sĩ có hàng nghìn vạn loại đan dược, thân là người trong giang hồ, hắn cũng không biết được quá nhiều, nhưng chỉ có một loại là không thể không biết, đó chính là Tiên Thiên đan. Là thánh dược mà tất cả người tập võ đều ước mơ tha thiết, vất vả tập luyện võ nghệ, ai mà không muốn một bước lên trời, đặt chân vào một cảnh giới mới.
Dư Sơ Cuồng cũng muốn, hơn nữa cũng không phải chỉ là muốn bình thường, Lý Thanh Sơn thuận miệng nói ra ba chữ, lại giống như một củ cà rốt cột trước mặt con lừa, dù biết rõ là ăn không được, cũng muốn thử cố gắng chạy như điên lên thử một lần, huống chi Lý Thanh Sơn nói như thế, đương nhiên là có ý muốn cho hắn một viên.
Hắn lập tức triệu tập mấy tên đệ tử thân tín, mặt mày nghiêm túc mà ra lệnh. Nếu không phải Lý Thanh Sơn kêu hắn phải làm bí mất, hắn gần như không nhịn được mà muốn đích thân đi làm chuyện này, để Lý Thanh Sơn nhìn ra biểu hiện của hắn.
Một thế lực mạnh mẽ ở địa phương bắt đầu vận hành, hiệu suất nhanh cực kỳ, một tiếng sau, mấy thứ Lý Thanh Sơn muốn bắt đầu được đưa đến liên tục.
“Cầm!”
Lý Thanh Sơn quăng một bao gạo vào trong hang động.
Mã Lục duỗi tay ra xé, hạt gạo trong xuống đổ xuống ào ào. Hắn ta há to miệng đến một mức độ cực kỳ khoa trương, làm Lý Thanh Sơn nhớ đến mấy nhân vật trong phim hoạt hình, chỉ trong nháy mắt, một đống gạo đều đổ vào trong miệng hắn ta.
Hắn ta chép miệng:
“Ngon quá!”
Sau đó tiếp tục trừng mắt nhìn Lý Thanh Sơn.
“Ngon thì ngươi ăn nhiều vào, ăn no rồi thì đừng phiền ta nữa.”
Lý Thanh Sơn tiện tay quăng một bao gạo xuống.
Mã Lục chỉ lo ăn gạo, không rãnh đi để ý đến hắn, lại nuốt thêm một bao gạo vào bụng nhưng vẫn chưa đã thèm.