Chương 281: Cho Ngươi - Đại Thánh Truyện - Thuyết Mộng Giả - Truyện Tiên Hiệp - Created with GetTextFromHtml-V1.5.6 - Written by Mkbyme
Chương 281: Cho Ngươi
Lý Thanh Sơn dứt khoát quăng hết mấy chục bao gạo xuống, mà sức hấp dẫn của Tiên Thiên đan cũng hơn xa trí tưởng tượng của Lý Thanh Sơn. Tiếp theo đó, đủ các loại lương thực như gạo, mì, kê, được các đệ tử sơn trang Cuồng Kiếm vận chuyển hết xe này đến xe các, còn có đủ thứ loại rau củ quả, có thứ Lý Thanh Sơn còn không biết rõ tên.
Tay Lý Thanh Sơn kẹp mấy túi gạo, vai lại khiêng thêm vài bao, giống như một công nhân bốc vác siêu cấp, đi tới đi lui giữa cửa chính và vườn hoa ở sân sau, quăng hết bao gạo này đến bao lương thực khác vào.
Mã Lục luôn trưng gương mặt chấc phác kia hiện tại vui vẻ mà cười toét miệng, thân là một đứa ham ăn, nhìn thấy đủ thức thức ăn từ trên trời rơi xuống, tâm trạng chắc cũng không thua gì mấy đồ ham tiền nhìn thấy một đống vàng từ trên trời rơi xuống như mưa.
Nhìn đến hoa mắt, gần như không biết nên ăn cái gì trước.
Lý Thanh Sơn lau mồ hôi trên trán, nói với Tiểu An:
“Ngươi ở đây canh chừng, ta đi tu hành một lúc trước, nhớ đừng đi xuống hang động, coi chừng hắn ăn cả ngươi.”
Tiểu An đương nhiên sẽ không để ý đến lời hù dọa chỉ dành cho con nít này, cười đồng ý ngồi xổm xuống bên cửa hang động, nhìn Mã Lục ăn uống cảm giác rất thú vị.
Chiều tối, hai mươi bàn tiệc rượu mà Lý Thanh Sơn muốn cũng đã đưa đến, hắn mang đến bên cửa động ngồi xuống, mở hộp đồ ăn ra, cũng bắt đầu ăn ngấu nghiến. Không thể không nói, nhìn Mã Lục ăn uống cũng rất dễ tăng cảm giác ngon miệng.
Lý Thanh Sơn ở bên trong hang động ăn, Mã Lục ở dưới động ăn, Tiểu An cúi xuống nhìn Mã Lục, lại ngửa đầu nhìn Lý Thanh Sơn, cảm giác rất thú vị.
Tuy rằng sau khi biến thành yêu ma hoàn toàn có thể dùng nguyên khí thiên địa thay cho đồ ăn, không cần ăn uống trong thời gian dài, dựa vào lượng nguyên khí thiên địa mà yêu tướng hấp thu được, còn có thể đạt đến cảnh giới mà loài người gọi là tích cốc, hoàn toàn có thể ngừng ăn nhưng vẫn có thể sống sót. Nhưng mà bản năng ăn uống sẽ không biến mất, chỉ biết dần tích lũy theo thời gian, càng lúc càng nhiều.
Con người lựa chọn tích cốc là bởi vì bên trong ngũ cốc hoa màu có quá nhiều trọc khí, tích lũy trong bụng sẽ ảnh hưởng đến tu hành, nhưng mà con đường tu hành và thể chất của yêu quái lại khác hoàn toàn với con người, đối với yêu quái mà nói, ăn uống no say chưa bao giờ là chuyện xấu, cơ thể mạnh mẽ của chúng nó đủ khả năng để chứa đựng và tiêu hóa bất cứ trọc khí nào.
Quá trình tu hành của con người giống như một nhà điêu khắc đang điêu khắc một tác phẩm nghệ thuật xinh đẹp, cẩn thận lựa chọn công pháp thích hợp nhất, đan dược thích hợp nhất, sau đó tỉ mỉ chia quá trình tu hành thành rất nhiều bước, lại bước từng bước một về phía mục tiêu, cần phải khống chế tất cả mọi thứ trong tầm tay, đã tốt lại còn muốn muốn tốt hơn, thành người mạnh nhất trong tất cả loại người, được xưng là tiên.
Quá trình tu hành của yêu quái lại giống như họa sĩ tùy ý vẩy mực vẽ núi sông, thô cuồng hào phúng, tùy tính tự nhiên. Thậm chí họa sĩ cũng không phải chính bọn họ, mà lại là tạo hóa của thiên địa, giống như gió táp mưa tuyết dùng hàng trăm nghìn năm để mài giữa ra một cục đá kỳ quái, chúng nó vừa lúc có thêm một vài đặc điểm khác với những cục đá khác, được gọi là yêu.
Mã Lục đột nhiên dừng ăn, ngẩng đầu nhìn Lý Thanh Sơn, gạo trắng tinh rơi từ trong miệng hắn ta ra, ậm ừ không rõ nói:
“Rượu!”
Lý Thanh Sơn đang cầm một vò rượu uống ngon lành, cảm nhận được ánh mắt của hắn ta, quăng vò rượu trong tay xuống:
“Cho ngươi!”
Mã Lục tu ừng ực cạn sạch, sau đó lại muốn thêm.
Quăng liên tục bốn năm vò rượu xuống, Lý Thanh Sơn cũng uống không ít, uống rượu hưng phấn thì lập tức quên mất lời từng dặn dò Tiểu An, cầm rượu và thức ăn nhảy xuống, cầm vò rượu chạm vào vò rượu trong tay Mã Lục, ngửa đầu tu ừng ực chè chén.
Mã Lục ngơ ngác nhìn Lý Thanh Sơn, không biết hắn đang muốn làm gì, chờ đến khi Lý Thanh Sơn uống hết nửa vò rượu mới giống như ý thức được cái gì đó, vội vàng uống rượu của bản thân, vừa uống còn vừa nhìn Lý Thanh Sơn.
Nhưng vẫn là để Lý Thanh Sơn uống hết trước, cười ha ha. Mã Lục lập tức không vui, cầm một vò rượu nhét vào trong tay Lý Thanh Sơn, sau đó lại tự cầm lấy một vò, chạm nhẹ vào vò rượu của Lý Thanh Sơn, vội vàng mở cái miệng rộng ra, uống cạn sạch rượu.
Lý Thanh Sơn nhịn không được mà bật cười, không ngờ hắn trông có vẻ chấc phác nhưng mà cũng có lúc hăng máu đến thế:
“Tiếp!”
…
Mặt trời lặn mặt trăng mọc lên, ánh trăng chiếu vào động, rọi lên hai người đang cùng nhau uống rượu, một người đầu trọc áo đỏ, một người giống như một tháp sắt.
Rượu là thứ kỳ diệu có thể dễ dàng kéo gần mối quan hệ của con người thời này nhất, nhưng mà cần phải uống mới được.