Đại Thánh Truyện (Bản Dịch)

Chương 282 - Chương 282: Gấp Gáp

Chương 282: Gấp Gáp - Đại Thánh Truyện - Thuyết Mộng Giả - Truyện Tiên Hiệp - Created with GetTextFromHtml-V1.5.6 - Written by Mkbyme

Chương 282: Gấp Gáp


Hiện tại Lý Thanh Sơn đang uống, ngồi trên núi lương thực, ngửi mùi hương tự nhiên của thức ăn, trong lòng không còn cảnh giác nữa.

Uống rượu cùng tên Mã Lục ngây ngốc này còn sướиɠ hơn đi uống bất cứ loại tiệc rượu nào, không có gì phải lục đυ.c, không có gút mắt lợi ích, ăn là vì muốn ăn, uống cũng là vì thích uống

Uống xong hơn trăm vò rượu, bụng hai người đều phình to, mắt say lờ đờ mơ màng.

Cái đầu trọc bóng loáng của Mã Lục bị ánh trăng chiếu lên càng thêm chói mắt, Lý Thanh Sơn nhịn không được sờ thử:

“Ngươi cũng không tệ, không có ý xấu, không đúng, là không có lòng dạ gì cả.”

Mã Lục cười ngây ngô:

“Ngươi cũng rất tốt, có muốn đi xuống dưới nền đất không?”

Lý Thanh Sơn lắc đầu như trống bỏi:

“Không đi, không đi, ta còn có việc phải làm. Ngươi muốn ăn thì cứ việc đến tìm ta, ta mời ngươi!”

Mã Lục vốn có chút thất vọng, nhưng nghe Lý Thanh Sơn nói thế thì liên mồm đồng ý, hai mí mắt đột nhiên khép lại, ngửa đầu ngã ra sau, phát ra tiếng ngáy vang như sấm.

Lý Thanh Sơn cười mắng:

“Thằng ranh này ăn no rồi ngủ, ngủ dậy lại ăn, không có chút ý nghĩ lung tung nào, cũng làm người ta hâm mộ thật.”

Ngửa đầu ngáp dài, hắn cũng chôn cơ thể trong đống gạo kê vàng ươm, núi gạo kê đổ sầm xuống, chôn hơn phân nửa cơ thể hắn, giống như một cái chăn lớn, hắn cũng đã ngủ say

Tiểu An đi xuống, thu dọn sạch sẽ đống cơm thừa canh cặn, ngồi xổm ở cửa động gác đêm cho Lý Thanh Sơn.

Trong lúc mơ hồ, Lý Thanh Sơn phát hiện bản thân lại biến thành con nít, tay nhỏ xíu, chân ngắn củn, mặc quần áo đầy mụn vá, chạy như điên trên cánh đồng bát ngát vô biên, đang đuổi theo mặt trời ở trên cao.

Mồ hôi tuôn như mưa, hắn cũng không thèm lau, chân bị đá vụn đâm thủng, hắn cũng không để ý đến. Bị vướng ngã xuống đất, hăn lăn lông lốc rồi lại từ trên đất bò dậy, không hề dừng lại dù chỉ một bước, hai mắt nhìn chằm chằm vào mặt trời trên cao.

Một ngọn núi lớn xanh mướt cản trước đường đi của hắn, hắn không kịp dừng lại, đâm thẳng vào trên núi, nhưng lại không có cảm giác đυ.ng trúng thứ cứng rắn như trong tưởng tượng, một cái đầu trâu vô cùng lớn từ trong núi ló đầu ra, đôi mắt trâu ướŧ áŧ nhìn hắn, phát ra âm thành hồn hậu:

“Gấp gáp làm gì? Mặt trời cũng đâu có chạy trốn, đúng không?”

Hắn giật mình, bò lên trên lưng trâu rộng lớn như lưng núi kia, nhìn về phía mặt trời ở chân trời, mặt trời đúng là không chạy trốn. Hắn sờ hông, bên hông có thêm một cây sáo trúc, rất đơn sơ nhưng cũng vô cùng quen thuộc.

Hắn cầm ra thổi.

Mặt trời mặt trăng thay phiên, thời tiết giữa trưa ấm áp, lười biếng treo trên không trung, chiếu ánh nắng ấm áp vào bên trong hang động.

Lý Thanh Sơn mở bừng mắt, duỗi người, thấy Mã Lục vẫn còn đang ngủ, không biết đến bao giờ mới tỉnh lại, nhảy ra khỏi hang động lớn, chỉ cảm thấy đầu óc tỉnh táo thoải mái, sắc thu trên ngọn núi đằng xa vô cùng xinh đẹp, tinh thần sảng khoái, vui vẻ thoải mái.

Giống như lâu lắm rồi không được nhẹ nhàng như bây giờ, từ sau khi đến vùng đến hiểm ác Gia Bình này, nhìn đâu cũng toàn là kẻ địch, mỗi bước đi đều tràn ngập nguy hiểm, hắn chỉ có liên tục tu hành đột phá rồi lại tu hành, dù là ngủ thì cũng đều phải nghĩ làm thế nào để tăng cao tu vi, làm sao để đối phó kẻ thù.

Sợi dây cung trong lòng vẫn luôn căng chặt, trong lòng cũng tích lũy rất nhiều mệt mỏi, đến cả chính hắn cũng chưa bao giờ phát hiện ra. Uống say một trận, lại nằm mơ, sợi dây cung kia mới buông lỏng xuống.
Nhớ lại cảnh trong mơ đêm qua, hắn nhịn không được cười, lẩm bẩm:

“Đúng vậy, gấp gáp làm gì?”

Lục tìm trong góc sâu của túi bách bảo, lấy ra cây sáo đã bị bỏ quên từ lâu.

Tiếng sáo vang vọng giữa núi rừng mùa thu, Mã Lục đã mở mắt, Tiểu An cũng yên lặng lắng nghe.

Từ ngày đó, Tiểu An phát hiện Lý Thanh Sơn cười nhiều hơn, thổi sáo nhiều hơn, còn thường nắm tay nàng muốn nàng dạy hắn viết chữ, hoặc là dẫn nàng đi dạo trong rừng lá khô ở xung quanh.

Đang đi dạo lại đột nhiên dừng bước chân, nghiêm túc nhìn Tiểu An, Tiểu An lập tức căng thẳng, nắm chặt nắm đấm, thầm nghĩ:

“Đến rồi!”

Lý Thanh Sơn mở miệng nói nhanh:

“Buổi trưa ăn bưởi chua, bưởi không chua không ăn vào buổi trưa.”

Tiểu An vội vàng lắp bắp nói:

“Buổi chua ăn bưởi...trưa, buổi không chua không ăn...vào bưởi trưa.”
Đây là câu nói láy Lý Thanh Sơn nghĩ ra để huấn luyện nàng nói chuyện, là bài học gia đình được đặt tên là “Vè thuận miệng của Thanh Sơn dạy ta”, nhưng hiện tại Lý Thanh Sơn đã hoàn toàn đắm chìm vào dáng vẻ đáng yêu khi nàng nghẹn đỏ mặt, mồm miệng không rõ mà đọc lại câu vè.

Duỗi tay nhéo mặt nàng:

“Cho người chê cười ta chữ xấu!”

Tiểu An buồn bực quay đầu đi, tâm trạng lại rất vui vẻ, tuy rằng Tiểu An không ảnh hưởng đến việc tu hành của hắn, nhưng nàng cũng rất muốn được hắn quan tâm, chứ không phải bị ngăn cách bởi một cánh cửa đá.

Trên thực tế, Lý Thanh Sơn cũng không dừng tu hành, vẫn ăn đan dược không thiếu một ngày. Nhưng trên người đã không còn quá nhiều cảm xúc căng thẳng, dù làm chuyện gì cũng phải chú ý căng giãn vừa phải, nếu ngày thường đều quá căng chặt, vậy một khi gặp được chuyện lớn thì cũng rất dễ dàng căng thẳng quá độ, đầu óc không còn linh hoạt.
Bình Luận (0)
Comment