Chương 283: Không Tệ - Đại Thánh Truyện - Thuyết Mộng Giả - Truyện Tiên Hiệp - Created with GetTextFromHtml-V1.5.6 - Written by Mkbyme
Chương 283: Không Tệ
Hơn nữa trách nhiệm của hắn cũng không phải chỉ là bảo vệ nàng.
Trong lúc không hề hay biết, hơn một tháng đã trôi qua.
Tiêu hao hết toàn bộ Ngưng Khí hoàn, yêu khí trên người Lý Thanh Sơn cũng đạt đến trình độ trước nay chưa từng có, nhưng Tiền Dung Chỉ lại vẫn chậm chạp không có tin tức đến, hắn cũng không sốt ruột, hơn nữa còn bắt đầu ăn Bách Thảo hoàn.
Trận tuyết đầu năm nay đến rất sớm, đợi đến khi mảnh bông tuyết đầu tiên rơi xuống chóp mũi Lý Thanh Sơn, hắn đang nhìn chằm chằm vào Mã Lục như hổ rình mồi, mà Mã Lục lại đang căng thẳng nhìn Tiểu An, nói chính xác hơn thì là hủ xúc xắc trong tay Tiểu An.
Mấy cái vò rượu bị đảo ngược lại, ghép thành một cái bàn, bên trên đặt một chén rượu.
Lý Thanh Sơn và Mã Lục ngồi đối diện nhau, Tiểu An ngồi ở một bên, làm người chia bài
Tiểu An vén ống tay áo lên, lộ ra cánh tay giống như ngó sen, cười tủm tỉm mở nắp ra.
Lý Thanh Sơn cười nói:
“Mươi lăm điểm đại, uống!”
Vừa nói vừa nắm một đống đậu phộng từ trong núi lương thực, lột vỏ quăng vào miệng.
Mã Lục cười tươi rói, bưng bát rượu lên uống. Hiện tại, Mã Lục trông có vẻ càng có tinh thần và béo hơn lần đầu tiên Lý Thanh Sơn nhìn thấy hắn ta.
Tiểu An cầm một hạt đậu phộng dài ngoằn nói với Mã Lục:
“Nó giống ngươi không?”
Ăn nói rõ ràng, tiếng nói trong trẻo như nước suốt, như tiếng cầm vang vọng. Bài học gia đình “Vè thuận miệng của Thanh Sơn dạy ta” bước đầu đạt được thành công.
Mã Lục nhìn bản thân, lại nhìn hạt đậu phộng, gật đầu:
“Giống!”
“Cho ngươi!”
Tiểu An bỏ hạt đậu phộng vào lòng bàn tay Mã Lục.
Mã Lục lập tức quăng vào miệng.
“Ngươi ăn chính ngươi rồi!”
Lý Thanh Sơn mở miệng định nói gì đó, sắc mặt đột nhiên ngừng lại, Tiểu An lập tức quay đầu nhìn lt, tới đi! Bây giờ nàng đọc vè thuận miệng còn nhanh hơn Lý Thanh Sơn.
Lý Thanh Sơn cười khẽ nhìn nàng, lấy trong lòng ra một tấm linh phù đưa tin, linh phù nhanh chóng bốc cháy, biến thành tro trong nháy mắt, bay đi theo gió.
Cuối cùng thì Tiền Dung Chỉ cũng có tin tức!
Lý Thanh Sơn đột nhiên đứng dậy, Mã Lục cũng đứng dậy theo, mặt đầy vẻ ngạc nhiên.
Lý Thanh Sơn đặt tay lên vai hắn, đè hắn ngồi xuống:
“Ta phải đi ra ngoài xử lý chút chuyện, sẽ về nhanh thôi!”
Lý Thanh Sơn không có ý định nhờ Mã Lục giúp đỡ, hoặc là lợi dụng hắn ta để đối phó Vân Vũ Môn, hắn ta là một bạn rượu tốt, nhưng cũng chỉ thế mà thôi, chuyện của chính hắn, đương nhiên phải để hắn tự giải quyết.
Lý Thanh Sơn và Tiểu An, hai bóng người một lớn một nhỏ biến mất trong sơn động, Tiểu An còn quay đầu vẫy tay với hắn ta.
Mã Lục ngơ ngác ngồi đằng kia, đột nhiên cảm thấy trong lòng vắng vẻ, từng đóa bông tuyết rơi xuống bát rượu, ăn gạo mà hắn ta thích nhất nhưng lại cảm thấy giống như thiếu thiếu gì đó, bực bội cào cào đầu trọc.
Trong tiểu lâu, Tiền Dung Chỉ nhíu mày suy nghĩ cẩn thận, cẩn thận kiểm tra lại kế hoạch một lần, bắt đầu như thế nào, làm sao để giải quyết xong hậu quả, nếu thất bại thì sẽ dùng cách nào để bỏ trốn, bảo đảm không có chút sơ suất nào.
Đột nhiên nàng nhướng đôi mày liễu, xoay người:
“Cuối cùng ngươi cũng đến.”
Lý Thanh Sơn đang đứng phía sau nàng, ngoại trừ cơ thể có vẻ vô cùng lực lưỡng ra, cơ bản đã quay trở về như cũ. Đây là thành quả của việc trong khoảng thời gian này hắn tập trung tu luyện Linh Quy Trấn Hải Quyết.
Hắn liếc nhìn thấy trang phục Ưng Lang không quá giống bình thường trên người nàng:
“Ngươi là thống lĩnh Huyền Lang rồi?”
Tiền Dung Chỉ đứng dậy xoay một vòng, khoe khoang nói:
“Sao, cũng không tệ lắm đúng không!”
“Không tệ.”
“Cảm ơn, xem ra trong khoảng thời gian này ngươi cũng sống rất tốt.”
“Cũng tạm.”
Bạn bè cũ thăm hỏi lẫn nhau, dùng lễ nghi dối trá để duy trì liên minh yếu ớt.
Không đợi Lý Thanh Sơn hỏi, Tiền Dung Chỉ đã nói:
“Cá đã cắn câu, dựa theo yêu cầu của ngươi, chỉ dụ một mình Tây Môn.”
Lý Thanh Sơn khó hiểu hỏi:
“Sao ngươi làm được thế?”
Dẫn người của Vân Vũ Môn không khó, nhưng chỉ dẫn dụ một mình Tây Môn Mỗ Mỗ mà không làm những người khác trong Vân Vũ Môn phát hiện ra thì chắc chắn không phải chuyện đơn giản.
Tiền Dung Chỉ lại không giải thích, ngón tay vuốt ve Huyền Thiết Lang bài của cấp thống lĩnh đang đeo bên hông, cười nói:
“Đây là việc của ta, hiện tại đến lượt ngươi, nếu như không có lợi ích thì người ta sẽ không để yên đâu.”
“Chỉ cần ngươi làm tốt chuyện của ngươi, chuyện của ta đương nhiên cũng không cần ngươi lo.”
Lý Thanh Sơn có tự tin tuyệt đối, hắn đã điều chỉnh bản thân đến trạng thái tốt nhất, hắn cần một chuyện đấu, sợi dây cung đã hơi dãn ra đang dần dần căng chặt, dần dần toát ra chiến ý.
Tiền Dung Chỉ lại nói:
“Nhưng mà cũng phải tính đến tình huống xấu nhất! Trước khi xác nhận được số lượng kẻ địch thì ta khuyên ngươi nên che giấu hơi thở cẩn thận.”