Đại Thánh Truyện (Bản Dịch)

Chương 284 - Chương 284: Quên Mất Muội Muội Này

Chương 284: Quên Mất Muội Muội Này - Đại Thánh Truyện - Thuyết Mộng Giả - Truyện Tiên Hiệp - Created with GetTextFromHtml-V1.5.6 - Written by Mkbyme

Chương 284: Quên Mất Muội Muội Này


Ánh mắt Lý Thanh Sơn trở nên nghiêm túc, Tiền Dung Chỉ thản nhiên nói:

“Không có kế hoạch nào là hoàn mỹ tuyệt đối cả, mặc dù là ta cũng không thể nào xử lý hết tất cả những người ngoài ý muốn, chắc không cần ta nói nhiều về đạo lý này nhỉ, phải lường trước thất bại chứ không nên dự đoán chiến thắng.”

“Đương nhiên.”

Dù Tiền Dung Chỉ không nói thì Lý Thanh Sơn cũng sẽ tính đến tình huống xấu nhất, không hoàn toàn tin tưởng nàng. Nàng nói như thế cũng chỉ là muốn chối bỏ trách nhiệm, ý muốn nói dù có chuyện ngoài ý muốn xảy ra thì cũng không phải nàng muốn hại hắn.

Lý Thanh Sơn cười cười:

“Dù sao, ngươi chỉ có một mạng, cố mà giữ gìn đi!”

“Đương nhiên!”

Tiền Dung Chỉ cười, biết dù có nói lời ngon tiếng ngọt thì cũng không lừa được Lý Thanh Sơn.

Lý Thanh Sơn lại không ngờ chỗ mà Tiền Dung Chỉ lựa chọn lại là nơi này.

Hắn nâng đấu lập, nhìn dinh thự nhà họ Tiền nguy nga.

Chọn nơi mà bản thân quen thuộc là chuyện rất bình thường, nhưng mà nàng đã từng hại chết ngàn người ở nơi này, người bình thường đều sẽ có kiêng kị, nhưng mà lại không thèm để ý kiêng dè, mọi chuyện đều chọn cái tốt nhất.

Lý Thanh Sơn đi vào núi, tìm được một cửa động giữa một đống cỏ khô lá vàng, đi vào bên trong, động dần dần rộng lớn, cuối cùng hình thành một cái động quật thiên nhiên to lớn.

Lý Thanh Sơn thử đo lường tính toán độ cao, thậm chí còn thử biến thân, sau đó bắt đầu chuẩn bị, liên tục quan sát trong hang động, đầu tiên là bí mật dán bảy tấm linh phù lên thạch nhũ trên đỉnh, sau đó giao cho Tiểu An vài tấm linh phù.

Sư tử vồ thỏ còn phải dùng hết sức, huống chi lần này người đến lại là mãnh thú cực kỳ nguy hiểm.



“Tốc độ tu hành của ngươi cũng nhanh đấy!”

Tây Môn Mỗ Mỗ híp mắt, quan sát Tiền Dung Chỉ từ trên xuống dưới, trong mắt lộ ra vẻ nghi ngờ.

Mấy thiếu niên vây quanh bên cạnh Tây Môn Mỗ Mỗ, bóp vai bóp chân cho bà, nhìn Tiền Dung Chỉ mặc trang phục thống lĩnh Huyền Lang hiên ngang, trong lòng cực kỳ ghen tỵ.

Tiền Dung Chỉ quỳ xuống cầu xin:

“Dung Chỉ cũng chỉ là vô tình có được một viên nội đan của yêu quái nên mới có thể được như thế, nhưng dù sao đây cũng không phải là cách có thể dùng lâu ngày, xin mỗ mỗ lại thu nhận ta quay về Vân Vũ Môn lần nữa, ta chắc chắn sẽ không làm mỗ mỗ thất vọng.”

Tây Môn Mỗ Mỗ vỗ nhẹ gương mặt của một thiếu niên điển trai:

“Nếu những gì ngươi nói là thật, ta cũng không phải không thể suy xét, mỗ mỗ vẫn rất thích ngươi.”

Có thể được một thống lĩnh Huyền Lang quỳ lạy, làm trong lòng bà vô cùng thoải mái.

Thiếu niên điển trai kia lập tức kiêu ngạo đắc chí nhìn Tiền Dung Chỉ, giống như Tiền Dung Chỉ đang quỳ lạy hắn.

Tiền Dung Chỉ vô cùng vui vẻ:

“Dung Chỉ tuyệt đối không dám nói dối, sau khi làm thống lĩnh Huyền Lang, dựa vào tai mắt của Ưng Lang Vệ mới tra xét được, Lý Thanh Sơn từng dẫn theo đứa bé kia xuất hiện ở thành Cổ Phong, ta cố ý cử người đi điều tra, khó khăn lắm mới điều tra được chỗ hắn đang lẩn trốn.”

“Hắn không chỉ có túi bách bảo của Cương Thi Đạo Nhân mà Trác Trí bá và những Ưng Lang Vệ khác cũng rất có khả năng bị hắn làm hại, trên người hắn đang có tài sản trị giá ít nhất là mấy nghìn linh thạch, chắc chắn không làm mỗ mỗ thất vọng.”
Đây cũng là âm mưu của nàng, một tên Luyện Khí sĩ lại mang theo một đống tài sản, bị một Luyện Khí sĩ mạnh mẽ khác biết được, đương nhiên sẽ không muốn thông báo cho đồng bọn biết, mà sẽ tìm đủ mọi cách để độc chiếm số tài sản lớn này.

Gương mặt đầy nếp nhăn của Tây Môn Mỗ Mỗ vừa mới lộ ra nụ cười, bên ngoài đã có một giọng nói già nua vang lên:

“Bà già, có chỗ tốt như thế, sao lại quên mất muội muội này vậy!”

Sắc mặt Tây Môn Mỗ Mỗ thay đổi kịch liệt, trong lòng Tiền Dung Chỉ cũng tràm xuống, đây là giọng nói của Đông Môn Mỗ Mỗ.

Đông Môn Mỗ Mỗ thong thả ung dung đi vào, trên mặt là nụ cười khoái chí.

Tây Môn Mỗ Mỗ và Đông Môn Mỗ Mỗ có mối thù truyền kiếp, lúc nào cũng chú ý hành động của đối phương, Tây Môn Mỗ Mỗ vừa mới ra phủ thành Thanh Hà là đã bị Đông Môn Mỗ Mỗ phát hiện, trong lòng sinh ra nghi ngờ, lặng lẽ theo đuôi đến đây. Trên đời này, người để ý ngươi nhất không phải bạn của ngươi, mà là kẻ địch của ngươi.
Đông Môn Mỗ Mỗ không để ý đến Tây Môn Mỗ Mỗ đang sa sầm sắc mặt, nói với Tiền Dung Chỉ:

“Tiền nha đâu, mau dẫn chúng ta đi, thằng nhóc kia rất nhạy bén, cũng không thể tiếp tục nghe theo ý kiến ngu ngốc của người nào đó, lãng phí mất mấy ngày.”

Tiền Dung Chỉ khó xử liếc nhìn Tây Môn Mỗ Mỗ, Tây Môn Mỗ Mỗ sa sầm mặt nói:

“Đi!”

Việc đã đến nước này, có tức giận cũng không có tác dụng gì, cứ coi như hòa một ván với bà già này vậy.

Bình Luận (0)
Comment