Chương 285: Làm Tốt Lắm! - Đại Thánh Truyện - Thuyết Mộng Giả - Truyện Tiên Hiệp - Created with GetTextFromHtml-V1.5.6 - Written by Mkbyme
Chương 285: Làm Tốt Lắm!
Ba người đi vào ngọn núi sau thành Cổ Phong, dừng lại trước cửa động đen kịt.
Tiền Dung Chỉ nói:
“Mỗ mỗ, chắc là Lý Thanh Sơn đang trốn ở bên trong.”
“Đi trước dẫn đường.”
“Vâng!”
Đả kích của việc kế hoạch thất bại cũng không làm nàng mất đi sự tỉnh táo, không hề lộ ra chút sơ hở, chuẩn bị kín đáo, chỉ cần có thể chứng minh Lý Thanh Sơn đúng là đã từng xuất hiện ở thành Cổ Phong thì có lẽ hai bà già này cũng sẽ không đến mức giận cá chém thớt với nàng.
Hơn nữa trước khi nàng rời đi còn cố ý nói với Ưng Lãnh mà nàng tin tưởng rằng sẽ đi cùng hai người đến thành Cổ Phong để điều tra sự kiện Ưng Lang Vệ mất tích, coi như đã tự dán lên một lá bùa hộ mệnh.
Lần đầu tiên không thành công thì còn có lần sau, chỉ cần liên tục thử, sẽ tới lúc thành công.
Dọc theo con đường quanh co, cứ mãi đi, chờ đến khi đi đến hang động to lớn kia.
Tiền Dung Chỉ đột nhiên thay đổi sắc mặt, gần như muốn chửi ầm lên.
Lý Thanh Sơn cũng không hề che giấu hơi thở tránh né, cứ như thế mà tùy tiện mà ngồi ngay ngắn đả tọa trên một tảng đá lớn.
Tây Môn Mỗ Mỗ và Đông Môn Mỗ Mỗ đi lướt qua bên cạnh nàng, Đông Môn Mỗ Mỗ còn vỗ vai nàng nói:
“Làm tốt lắm!”
Không hề để ý đến sắc mặt tái nhợt của nàng.
Tiền Dung Chỉ dượng cười:
“Mời hai mỗ mỗ bắt tên Lý Thanh Sơn kia lại, ta đi ra ngoài động chờ trước!”
Tây Môn Mỗ Mỗ không thèm để ý gật đầu, nhìn nhìn Lý Thanh Sơn:
“Đi ra xe ngựa chờ đi, chúng ta sẽ ra nhanh thôi!”
Hai mắt Đông Môn Mỗ Mỗ sáng lấp lánh:
“Bà già, ra tay nhẹ thôi, thằng nhóc tinh tráng như thế này rất hiếm có, để muội muội dùng thử Thôn Nguyên Thuật.”
“Thôn Nguyên Thuật!”
Tây Môn Mỗ Mỗ cũng âm thầm tính toán, giống như suy tư gì đó mà nhìn theo bóng lưng Tiền Dung Chỉ.
Tiền Dung Chỉ cảm nhận được ánh mắt như kiếm quét đến cơ thể nàng, bước chân lại không hề nhanh hơn chút nào.
Tây Môn Mỗ Mỗ đè lòng nghi ngờ xuống, quay đầu mắng:
“Ta biết ngay bà già dịch ngươi lại lên cơn nứиɠ, cho ngươi thằng nhóc này, mấy thứ đồ trên người hắn ta lấy nhiều một phần.”
Đông Môn Mỗ Mỗ cười âm trầm mà đồng ý, nhìn Lý Thanh Sơn bằng ánh mắt vô cùng tham lam.
“Nhưng mà đừng hút khô, phải giữ lại để hỏi tung tích của Anh Kiệt, còn có đứa bé quốc sắc thiên hương kia nữa.” Tây Môn Mỗ Mỗ nhìn xung quanh, không nhìn thấy Tiểu An đâu cả.
“Không phải Ngụy Trung Nguyên đã mời Bố Y tính rồi sao? Thằng nhóc xui xẻo kia dữ nhiều lành ít, thập tử vô sinh, hung thủ đang ở phương Bắc, có lẽ chính là tên này.”
Trong lòng Tiền Dung Chỉ hơi run lên, trong thiên hạ này lại có thuật bói toán thần kỳ đến thế, nếu không phải có Lý Thanh Sơn giúp nàng thu hút kẻ địch, có lẽ nàng đã bại lộ từ lâu.
Đi một lèo ra đến ngoài hang động, nàng không còn chút sức lực mà dựa vào vách đá từ từ ngồi xuống, oán hận đập mạnh vào vách đá, để lại một dấu tay sâu hoắm.
Nếu Lý Thanh Sơn bị bắt, chuyện nàng gϊếŧ chết Ngụy Anh Kiệt chắc chắn sẽ bại lộ, nàng phải đối mặt với cơn giận của một tên Luyện Khí sĩ tầng mười, thậm chí là cả Vân Vũ Môn, Ưng Lang Vệ không thể bảo vệ được nàng, cũng sẽ không bảo vệ nàng.
Hiện tại nàng chỉ có thể trốn ngay lập tức, trốn đi càng xa càng tốt, nhưng mà đất trời rộng lớn, lại có thể trốn đến nơi nào, trừ khi có thể trốn xuống dưới lòng đất giống như Lý Thanh Sơn.
Vì sao Lý Thanh Sơn lại không trốn chứ?
“Nhìn nữ nhân kia đi, dù tu vi cao đến cỡ nào thì cũng giống như một con chó.”
Xe ngựa dừng cách đó không xa, trên khoảng đất trống rừng cây thưa thớt, mấy thiếu niên điển trai kia tập trung lại một chỗ, chỉ chỉ trỏ trỏ về phía Tiền Dung Chỉ đang vô cùng chật vật.
“Các ngươi mới là chó!”
Tiền Dung Chỉ khinh thường liếc nhìn bọn họ.
Mấy thiếu niên ngẩn ngơ, một người tức giận nói:
“Ngươi còn dám cãi lại?”
Một người khác âm trầm nói:
“Chỉ dựa vào những lời này của ngươi, mỗ mỗ đã có thể băm ngươi thành vạn khúc.”
Bọn họ dựa vào chỗ dựa vững chắc là Tây Môn Mỗ Mỗ, bình thường làm gì có ai dám nói nặng nói nhẹ bọn họ nửa lời.
Tiền Dung Chỉ nhoẻn miệng cười:
“Nhưng mà bây giờ bà già kia không có mặt ở đây!”
Nàng cầm theo gai Phân Thủy đi về phía trước, dù có trốn thì cũng muốn kéo theo vài người chôn cùng.
“Ngươi...ngươi muốn làm gì?”
Các thiếu niên lộ ra vẻ sợ hãi, từ từ lui ra sau, xoay người trốn vào trong xe ngựa.
Tiền Dung Chỉ vung tay, một ánh sáng hình cung xuất hiện, tám cái chân bị chặt tận gốc.
Ngựa bất an hí vang, giơ lên vó ngựa, Tiền Dung Chỉ vừa liếc nhìn là lập tức yên tĩnh lại.
Nhưng lại có người không chịu yên tĩnh, mấy thiếu niên lăn lộn kêu gào thảm thiết trên mặt đất.
Tiền Dung Chỉ vô cùng thành tạo mà cầm máu cho bọn họ, đưa một luồng chân khí vào cho từng người, để bọn họ giữ được sự tỉnh táo, không đến mức đau đến ngất đi, hưởng thụ sự đau khổ của lần tra tấn này.
“Ngươi là thứ đê tiện, cɧó áϊ, mỗ mỗ chắc chắn sẽ gϊếŧ chết ngươi, ngươi chờ...a…a…a!”