Chương 308: Khúc Mắc - Đại Thánh Truyện - Thuyết Mộng Giả - Truyện Tiên Hiệp - Created with GetTextFromHtml-V1.5.6 - Written by Mkbyme
Chương 308: Khúc Mắc
Tuy rằng nàng đã hiểu ra đôi chút, nhưng bất cứ thay đổi nào cũng không thể diễn ra trong một sớm một chiều, phần tốt bụng trong lòng nàng cũng sẽ không biến mất.
Mã Siêu Quần thấy rõ hơn, lộ ra nụ cười tự giễu. Thù hận biết bao năm đột nhiên biến mất, hắn đã không còn sức lực để sống tiếp rồi.
Dư Sơ Cuồng lạnh lùng nói:
“Muốn chết thì đi chỗ khác chết, đừng chết chỗ này!”
Ánh mắt Mã Siêu Quần lạnh lẽo, đè chặt chuôi đao.
Dư Tử Kiếm nói:
“Cha!”
Dư Sơ Cuồng đẩy ra Dư Tử Kiếm, tức giận nói:
“Tại sao nàng lại phải lớn lên cùng với tên vô dụng như ngươi chứ!”
“Ngươi muốn chết!”
Mã Siêu Quần rút đao ra, mặt đằng đằng sát khí.
Dư Tử Kiếm cản trước mặt Dư Sơ Cuồng, nôn nóng nói:
“Đến bây giờ ngươi vẫn chưa hiểu rõ sao? Mẹ của ta không muốn nhìn thấy ngươi như thế, nếu ngươi chết, bà ở dưới suối vàng biết được chắc chắn sẽ rất đau lòng.”
Những lời này do Dư Tử Kiếm nói ra, như có được ma lực thần kỳ nào đó, Mã Siêu Quần ngẩn ngơ:
“Ta...”
Dư Tử Kiếm dịu dàng an ủi:
“Ngươi phải sống cho tốt, mẹ của ta mới có thể yên tâm.”
Mã Siêu Quần từ từ rũ mắt xuống:
“Tiểu...tiểu nha đầu, ngươi, nói rất đúng.”
Đột nhiên trở tay đâm mạnh đao vào bắp đùi, lại tùy tay rút ra, sắc mặt hắn càng tái nhợt.
Dư Tử Kiếm che miệng lại kinh ngạc hô to, chỉ nghe Mã Siêu Quần nói:
“Hôm qua ta nói rất nhiều lời khùng điên với ngươi, một đao này coi như lời xin lỗi của ta. Ha ha, một người dám có suy nghĩ bậy bạ với nàng như ta vốn là đáng chết, nhưng ta đã không thể tiếp tục liên lụy hắn, cứ cố mà sống cho qua ngày thôi.”
Dư Tử Kiếm biết hắn không thể nào thay đổi được tính tình nóng nảy này, than khẽ nói:
“Tuy ngươi không như những người khác, nhưng một người tốt hay xấu còn quan trọng hơn vẻ bề ngoài rất nhiều, ngươi chắc chắn có thể tìm được một người thích ngươi.”
Mã Siêu Quần chỉ cười lạnh, trên đời này làm gì có cô gái này không thích những chàng trai điển trai, dựa vào tu vi hiện tại của hắn, bên cạnh cũng không thiếu những cô gái xinh đẹp, nhưng những người đó đều chỉ thích tiền tài và sức mạnh của hắn, ngoại trừ nàng ra, đã không còn ai đối xử thật lòng với hắn nữa.
“Cho dù ngươi thật sự không thể nào cởi bỏ khúc mắc, nhưng nghe ta nói, trên con đường tu hành có rất nhiều cách hay, chắc chắn có thể chữa khỏi mặt của ngươi.”
Vẻ mặt Mã Siêu Quần dần xuất hiện một loại thay đổi kỳ diệu, trong mắt có thêm một chút ánh sáng, đột nhiên xoay người sang chỗ khác, nhìn chằm chằm vào bia mộ, như muốn khắc sâu mỗi một chữ viết vào trong lòng, sau đó khập khiễng đi về phương xa.
Dư Tử Kiếm không khỏi thở phào nhẹ nhõm, mỉm cười, chỉ cảm thấy lời khuyên của bản thân có tác dụng.
Lại không nghe được Mã Siêu Quần lẩm bẩm nói một mình:
“Trên con đường tu hành có rất nhiều cách hay, chắc chắn sẽ có một cách có thể cứu ngươi!”
Hy vọng nhỏ bé này rơi xuống cõi lòng đã khô cạn vì mệt mỏi và tuyệt vọng của hắn, cũng như gieo xuống một hạt giống, tuy rằng hắn chẳng qua chỉ là một trong những người ở tầng thấp nhất trong giới tu hành, cho dù thật sự có cách làm người chết sống lại thì tuyệt đối cũng không phải một tên Luyện Khí sĩ tầng hai nhỏ nhoi có thể tiếp xúc được.
Nhưng chấp niệm gần như sáng với trời đất, ý nghĩ xằng bậy không thể tưởng tượng của con người này cũng chính là suối nguồn cho sức mạnh của họ.
Dư Sơ Cuồng nhìn bóng người dần đi xa của Mã Siêu Quần, cũng lộ ra vẻ cô đơn, quay đầu nói với nấm mồ nho nhỏ kia:
“Tử Nhi, ngươi thấy không, hắn vẫn còn sống, đừng đau buồn nữa!”
Trong lòng lại nghĩ đến những lời cô gái kia từng nói: Dù Mã sư huynh có rất nhiều điều không tốt, nhưng từ trước đến này đều đối xử với ta rất tốt, ta không thể phụ lòng hắn.
Không khỏi thở dài:
“Nếu ta không cần để ngươi cứu, cứ chết ở bên ngoài thành Diêm Sơn thì tốt rồi.”
Dư Tử Kiếm như hiểu được lòng hắn, nói lớn:
“Mẹ chắc chắn thích cha, ta tin chắc mẹ không phải vì bị ép buộc bất đắc dĩ mới phải gả cho cha.”
Dư Sơ Cuồng hơi mỉm cười, xoa đầu Dư Tử Kiếm:
“Có lẽ thế, nhưng cuối cùng thì nàng cũng không qua được cửa ải trong lòng nàng.”
Tuy rằng nàng đã không còn, lại để lại món quà tốt nhất cho hắn. Hắn đã hạ quyết tâm, cho dù như thế nào cũng phải cầu xin được viên Tiên Thiên Đan trong tay Lý Thanh Sơn, hắn vẫn chưa già, còn có thể chăm sóc nàng.
Nghĩ đến đây, đột nhiên sâu sắc nói:
“Cha vẫn luôn không dám nói cho ngươi một việc, những câu chuyện cha hành hiệp trượng nghĩa khi xưa, có rất nhiều chuyện đều là giả.”
“A!”
Dư Tử Kiếm hoảng sợ lui ra sau một bước, không thể tin nổi mà nhìn Dư Sơ Cuồng.
Dư Sơ Cuồng ho khan kịch liệt, giấu đi vẻ xấu hổ:
“Cha muốn nói cho ngươi biết, trên đời này không thể làm người tốt, ngươi phải thông minh lên, xấu xa một chút.”
“Hừ…đồ lừa đảo, ta không thèm làm người xấu đâu.”
“Coi như cha xin ngươi đi.”
“Không! Đồ lừa đảo!”
Dư Sơ Cuồng nói:
“Đến cả cha mà còn lừa ngươi, còn có ai sẽ không lừa ngươi chứ?”