Chương 307: Bị Nhốt Ở Ngoài - Đại Thánh Truyện - Thuyết Mộng Giả - Truyện Tiên Hiệp - Created with GetTextFromHtml-V1.5.6 - Written by Mkbyme
Chương 307: Bị Nhốt Ở Ngoài
Cái đài đá này chẳng qua chỉ là một góc của núi băng mà thôi.
Nếu nói một cái giường linh thạch có thể làm cho các người tu hành đỏ mắt tim đập nhanh. Vậy một cái mạch khoáng linh thạch có thể khiến cho hai môn phái tu hành phát động chiến tranh, làm cho các tu sĩ cao quý đều sẽ chết đi như người thường.
Quy tắc người chết vì tiền chim chết vì mồi, ở giới tu hành cũng đều như thế.
Mạch khoáng linh thạch đều là kết tinh do linh khí thiên địa tự nhiên hình thành, bình thường đều ngưng kết ở trên linh mạch.
Phần lớn linh thạch minh khoáng trên mặt đất đều được các thế lực mạnh mẽ nắm giữ trong tay, do những người tu hành mạnh mẽ đóng giữ canh gác. Nhưng linh thạch không chỉ là vật ngang giá, còn là vật phẩm tiêu hao. Ngàn vạn năm qua đí, rất nhiều linh khoáng đều bị khai quật gần như không còn, thậm chí chỉ vì thấy cái lợi trước mắt, đến cả linh mạch cũng bị đào đứt.
Nhưng ở sâu trong lòng đất, nơi linh mạch phong phú nhất, các yêu quái lại không có thói quen lấy linh thạch đi giao dịch, cũng sẽ không nhét linh thạch vào trong pháp trận, con rối hay pháp khí, nhưng mạch khoáng linh thạch chưa bị khai quật này phải sử dụng tuần hoàn, liên tục hấp thu linh khí từ linh khí trong thiên địa, nảy sinh ra vô số yêu quái và linh thảo.
Lý Thanh Sơn thầm nghĩ, đúng người người ngốc có phúc của người ngốc, vốn còn nói tên này là quỷ nghèo nên mới đến chỗ hắn ăn chùa, không ngờ tới mỗi ngày hắn đầu nằm trên mạch khoáng linh thạch ngủ, đúng là cực kỳ xa xỉ.
Mã Lục đến chỗ hắn ăn chùa uống chùa, hôm nay đến lượt hắn đến ngủ chùa. Nếu không biết lợi dụng thánh địa tu hành như thế này thì đúng là quá lãng phí.
Lý Thanh Sơn lại nằm lên trên đài đá, nhắm mắt lại, vận chuyển Linh Quy Trấn Hải Quyết, trầm suy nghĩ xuống, như linh quy trầm xuống vực sâu biển lớn.
…
Không được cho vào cửa, Dư Sơ Cuồng cũng không tức giận, ngược lại càng thêm bội phục Lý Thanh Sơn. Hắn đã nghe Dư Tử Kiếm nói cho biết, cái con chim ngốc từ bên ngoài bay đến kia lại là một Luyện Khí sĩ tầng sáu.
Lúc đó hắn kinh ngạc một lúc lâu mới lấy lại tinh thần, Luyện Khí sĩ sáu tầng là khái niệm như thế nào, đã hoàn toàn vượt xa trí tưởng tượng của hắn, nghe nói chỉ cần khẽ suy nghĩ, phi kiếm bay lượn, đầu của cao thủ nhất lưu như hắn đã bị người ta cắt mất.
Mà một người như thế lại không thể chịu được một chiêu của Lý Thanh Sơn đã bị ném ra ngoài, thậm chí còn bỏ chạy không dám quay đầu lại, trong lòng lẩm bẩm lầm bầm.
Rốt cuộc Lý Thanh Sơn trẻ như thế đã tu luyện như thế nào, không lẽ là con ngoài gia thú của gia tộc lớn nào đó? Hoặc là đệ tử bí mật của một phái tu tiên nào sao?
Hắn nghĩ lung tung đến tận bây giờ vẫn không đoán ra được, chỉ biết có thể tạo được mối quan hệ với người như thế này là chuyện may mắn đến nhường nào.
“Cha…ta cứ có cảm giác Dư đại hiệp kia có chút quen mắt, như đã gặp qua ở nơi nào.”
Lúc Dư Tử Kiếm nói những lời này, mặt có hơi nóng lên.
Dư Sơ Cuồng hoảng sợ giật mình, cười gượng nói:
“Làm gì có chuyện đó, chắc chắn là ảo giác thôi!”
Lý Thanh Sơn đã cố ý nhắc nhở, không thể để Dư Tử Kiếm biết được thân phận của mình, bây giờ hắn làm sao dám làm trái.
Dư Tử Kiếm nhíu mày:
“Vậy sao?”
Dư Sơ Cuồng đột nhiên nói:
“Chúng ta đi thăm mẹ của ngươi đi!”
Việc ngày hôm qua làm những tâm sự đã lắng đọng lại dưới đáy lòng hắn bao năm qua lại trồi lên lần nữa, hắn cũng đã có suy nghĩ này. Nhưng ngày hôm qua, mãi đến đêm khuya mới có thể tiễn đi tất cả khách khứa, đối phó xong mấy ánh mắt tò mò kia.
Dư Tử Kiếm khẽ đồng ý.
Đạp lên tuyết động, hai cha con đi vào thành đông, dưới chân núi phong cảnh xinh đẹp có một ngôi mộ nho nhỏ, được quét dọn cực kỳ sạch sẽ, trước mộ còn đặt đồ cúng mới tinh, đương nhiên là do Dư Sơ Cuồng sắp xếp.
Nhưng mà hôm nay, trước mộ lại có một người đang quỳ thẳng, quần áo lụa là xinh đẹp trên người đã bị nước bùn làm dơ bẩn vô cùng, vậy mà hắn ta lại như chưa từng phát hiện.
“Mã Siêu Quần!”
Dư Sơ Cuồng nhíu mày, thì ra hắn vẫn chưa đi, không biết làm sao mà biết được nơi này?
Dư Tử Kiếm cầm chuôi kiếm, âm thầm đề phòng, cho dù chính nàng cũng không phát hiện ra, nàng của ngày hôm nay đã khác xa với quá khứ.
Mã Siêu Quần cứng đờ quay đầu lại, sắc mặt tái nhợt, môi miệng bầm đen.
Thấy Dư Tử Kiếm, hai mắt dường như sáng lên, lẩm bẩm nói:
“Tử Nhi!”
Một vết chém hình vòng cung xuất hiện, mặc dù tránh đi nơi nguy hiểm của hắn, nhưng cũng làm hắn bị thương nặng, hắn cũng không hề trị liệu, chỉ nghĩ chết ở chỗ này cũng không sao.
Dư Tử Kiếm sốt ruột nói:
“Ta không phải Tử Nhi, ngươi mau đi chữa thương đi, còn như thế nữa sẽ chết đấy!”