Đại Thánh Truyện (Bản Dịch)

Chương 306 - Chương 306: Nghiêm Túc Một Chút

Chương 306: Nghiêm Túc Một Chút - Đại Thánh Truyện - Thuyết Mộng Giả - Truyện Tiên Hiệp - Created with GetTextFromHtml-V1.5.6 - Written by Mkbyme

Chương 306: Nghiêm Túc Một Chút


Tiểu An duỗi tay bắt, bướm xanh biến thành ánh sáng biến mất trong những khe hở ngón tay của nàng, lại ngưng tụ lại một lần nữa ở cách đó không xa, nhanh chóng chạy trốn bay múa về nơi xa.

Tiểu An lập tức đuổi theo, rẽ qua biển hoa như muốn bao phủ lấy nàng, từng đợt cánh hoa bay múa, biến thành vô số con bướm xanh, quanh quẩn bên cạnh nàng.

Lý Thanh Sơn gọi:

“Tiểu An!”

Đây chính là nhà của Mã Lục, lần đầu tiên đến thăm thì phải lễ phép một chút, nói không chừng đám linh thảo này là thứ cực kỳ quan trọng đối với Mã Lục.

Tiểu An đột nhiên quay đầu, ánh sáng xanh chiếu rọi làm cơ thể nàng phủ lên một lớp xanh thẳm, gương mặt xinh đẹp như tinh linh trong truyền thuyết.

Lý Thanh Sơn đột nhiên cảm thấy không biết nên nói những lời tiếp theo như thế nào, lại nhìn Mã Lục đang cười ngây ngốc ở bên cạnh, thở phào nhẹ nhõm, cười nói:

“Cái tên nhà ngươi, chỗ ở cũng không tệ lắm!”

Không chỉ cực kỳ xinh đẹp, mà linh khí nơi này còn nồng đậm đến mức từ trước đến nay hắn chưa từng gặp qua, nếu đả tọa luyện công ở nơi này, cho dù là yêu khí hay chân khí thì chỉ e là đều sẽ tăng trưởng nhanh chóng.

Mã Lục nói:

“Không tệ cái gì?”

Lại chỉ mấy con bướm xanh kia:

“Cái này ăn được, cũng dở lắm!”

Lý Thanh Sơn gõ cái đầu trọc của hắn:

“Trong đầu ngươi ngoại trừ ăn ra thì còn có cái gì?”

Thứ xinh đẹp như thế, cho dù ăn ngon thì cũng không thể nào nhét vào mồm được!

Mã Lục sờ đầu, tiếp tục người ngây ngô, không hề có chút uy nghiêm của yêu tướng. Từ lúc Lý Thanh Sơn đồng ý cùng hắn ta đi xuống nền đất đến giờ, hắn ta chưa bao giờ ngừng cười ngây ngô, quên sạch sẽ mấy chuyện bị yêu tướng khác ăn hϊếp.

“Đừng cười, nghiêm túc một chút, ngươi như thế này, chẳng trách bị người ta ăn hϊếp, không ăn được khoai lang!”

Lý Thanh Sơn trách mắng, nếu đã quyết tâm giúp hắn ta lấy lại những khu đất đã mất, họ sẽ không chỉ là bạn rượu, mà còn là chiến hữu cùng nhau kề vai chiến đấu, tiếp sau đó vẫn phải dựa vào sức mạnh của Mã Lục, thấy hắn ngây ngốc như thế này thì vẫn nhịn không được dạy dỗ vài câu.

Mã Lục vội nhấp miệng, nghiêm túc nói:

“Nếu các ngươi ở lại thì không ăn khoai lang cũng được!”

Hiếm khi mà suy nghĩ thông suốt, biểu đạt rõ ràng được một lần.

Trong lòng Lý Thanh Sơn ấm áp, cực kỳ cảm động:

“Bạn của ta làm sao có thể không có khoai lang ăn chứ!”

Tuy Mã Lục không được thông minh, nhưng lại đối xử với hắn rất chân thành, tu vi cao nhưng lại không tự cao, tốt hơn đám Luyện Khí sĩ mới tầng sáu tầng bảy mà đã vênh váo ra vẻ ta đây không biết bao nhiêu lần.

Là người bạn đầu tiên mà hắn thật sự công nhận từ tận đáy lòng, mà hắn cũng nhất định sẽ không làm bạn bè thất vọng.

“Bạn?”

Mã Lục suy nghĩ về từ này.

Lý Thanh Sơn vỗ vai hắn ta, cười nói:

“Bạn tốt!”

“Bạn tốt.”

Mã Lục vỗ vai Lý Thanh Sơn, như hiểu ra gì đó, cười ha ha.

Bạn, còn tốt hơn cả khoai lang.

Đi qua biển hoa, không biết làm bao nhiêu con bướm xanh hoảng sợ bay lên, đi vào khu vực trung tâm gò đất, có một khu vực đài đá rộng lớn không có hoa cỏ, dài chừng ba trượng, rộng hai trượng, cao bảy tám thước.

Mã Lục nằm lên trên đó, giãn ra tay chân, tạo thành hình chữ X, trên gương mặt chất phác lộ ra vẻ thoải mái, thoải mái thở hắt ra. Nhìn Lý Thanh Sơn và Tiểu An, lăn sang bên cạnh, chừa ra một khoảng đất trống.

Lý Thanh Sơn dở khóc dở cười:

“Ngươi rủ chúng ta ngủ cùng sao?”
Sau đó chỉ nghe thấy tiếng ngáy vang lên, tên nhóc này đã ngủ trước luôn rồi!

Lý Thanh Sơn và Tiểu An hai mặt nhìn nhau.

Nằm trên cái giường đá này ngủ thoải mái lắm sao?

Lý Thanh Sơn ôm Tiểu An lên trên đài đá, sau đó thử nằm thẳng lên trên, lại như bị sét đánh ngồi bật dậy, mặt đầy vẻ kinh ngạc, trong khoảnh khắc đó, hắn cảm giác bản thân không phải đang nằm trên tảng đá cứng rắn, mà đang trôi nổi trên biển linh khí.

Hắn lau mạnh vẻ bề ngoài của đài đá, cẩn thận quan sát, chỉ thấy bên dưới đài đá loáng thoáng lộ ra chút hào quang rực rỡ, như hòa tan toàn bộ những viên đá quý đẹp nhất trên đời sau đó ngưng tụ lại một chỗ, Lý Thanh Sơn có cảm giác đây không phải lần đầu tiên hắn nhìn thấy màu sắc xinh đẹp này.

Hắn hơi suy nghĩ, do dự lấy linh thạch ra, so sánh cùng với đài đá kia, cuối cùng xác định:
“Cái này...Đây là giường linh thạch!”

Cảm giác này có lẽ như người thường nhìn thấy một cái giường làm từ vàng, phản ứng đầu tiên là không thể tin nổi. Nhưng sau đó lại lập tức hiểu được, vì sao dưới thế giới lòng đất rộng lớn này, Mã Lục lại cứ cố ý chọn chỗ này làm động phủ.

Bản năng đầu tiên của tất cả yêu quái không phải là theo đuổi ăn uống, mà là tìm kiếm nơi có linh, để có thể hấp thu thêm càng nhiều linh khí thiên địa.

Nhưng tuy giường linh thạch rất lớn, nhưng cũng không thể chịu nổi một yêu tướng hấp thu vài chục đến hàng trăm năm đi!

Trong lòng Lý Thanh Sơn nảy sinh ra một suy nghĩ mà đến cả hắn cũng không dám tin tưởng, đi đến bên cạnh giường, đẩy ra bùn đất và giường, sắc mặt lập tức vô cùng kỳ quái, hắn đoán không sai, đây không phải một cái giường linh thạch, mà là một mạch khoáng linh thạch.
Bình Luận (0)
Comment