Đại Thánh Truyện (Bản Dịch)

Chương 305 - Chương 305: Như Ảo Như Mộng

Chương 305: Như Ảo Như Mộng - Đại Thánh Truyện - Thuyết Mộng Giả - Truyện Tiên Hiệp - Created with GetTextFromHtml-V1.5.6 - Written by Mkbyme

Chương 305: Như Ảo Như Mộng


Ào ào…trong tiếng nước rầm rầm, ba người đi đến một mạch nước ngầm.

Lý Thanh Sơn lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, bởi vì hắn cảm giác được bên trong nước sông có chứa đựng linh khí nhàn nhạt, cúi đầu uống thứ, yêu khí lại tăng lên một chút xíu xiu.

Hai bên con sông tràn ngập linh khí này lại mọc lên rất nhiều thực vật không biết tên, bên trong chúng ẩn chứa linh khí, rõ ràng đang nói cho Lý Thanh Sơn biết, mấy thứ đó đều là linh thảo hiếm gặp.

Lý Thanh Sơn rút một gốc cây bỏ vào miệng.

Mã Lục vội nói:

“Không ăn được, dở lắm!”

Nhưng đã quá muộn rồi.

Một mùi vị cực kỳ đắng chát lan tràn khắp khoang miệng của Lý Thanh Sơn, đầu lưỡi của hắn sắp chết lặng, mà linh khí ẩn chứa bên trong linh thảo ngược lại lại phát sinh ra một chút xung đột nhỏ với yêu khí bên trong cơ thể hắn, phần lớn đều bị xói mòn.

Lý Thanh Sơn vội nhấp một hớp rượu súc miệng.

Mã Lục nhìn thấy Lý Thanh Sơn như thế, cười hắc hắc liên tục, trên mặt hắn ta còn dính nước mắt, càng có vẻ ngây ngốc hơn, ngửi được mùi rượu, hai mắt trợn to, lộ ra vẻ đầy khao khát.

Lý Thanh Sơn đưa vò rượu cho Mã Lục, hắn ta lập tức tu ừng ực uống sạch sẽ, ợ lên đầy mùi rượu, như đã quên sạch những chuyện đau buồn kia.

Trong lòng Lý Thanh Sơn lại có ý định khác, trên đời này phần lớn linh thảo đều không thể ăn trực tiếp, nhưng cũng tuyệt đối không có linh thảo nào vô dụng cả.

Đám linh thảo không chút thu hút mọc ở bờ sông này rất có khả năng là tài liệu cần thiết để luyện chế một loại linh đan nào đó, chỉ là yêu quái không có kỹ thuật luyện đan cho nên mới xem nó thành thứ vô dụng, nhưng mà cũng chính nhờ thế nên mấy linh thảo này mới có thể được giữ lại, không bị hái sạch sẽ.

Mà con người, cho dù có là Luyện Khí sĩ mạnh mẽ thì cũng rất khó có thể đi vào sâu dưới lòng đất như thế, tuy rằng dọc theo đường đi hắn không gặp bất cứ con yêu quái nào, nhưng Lý Thanh Sơn cảm nhận được ít nhất bảy tám luồng hơi thở mạnh mẽ, chúng nó cảm nhận được Mã Lục đến, từ đằng xa đã tránh đi, không dám đến gần.

Nếu là con người, chỉ sợ sẽ lập tức biến thành con mồi của những kẻ đi săn hung tàn kia, hơn nữa những bá chủ cấp yêu tướng như Mã Lục chỉ sợ cũng sẽ không tốt bụng nương tay với những con người dám xâm nhập vào địa bàn của bản thân, chỉ cần tùy tiện ra tay, bất cứ Luyện Khí sĩ nào cũng đều sẽ bị hạ gục trong tích tắc.

Yêu quái đương nhiên không thể đi lên mặt đất, mà dưới nền đất cũng là vùng cấm của con người.

Lý Thanh Sơn vừa đi vừa quan sát khắp nơi, đột nhiên ngẩng đầu, trong tầm mắt xuất hiện một ít ánh sáng xanh, như ngồi sao trong bầu trời đêm xanh lam, lẳng lặng tỏa ra ánh sáng, tạo thành một vầng sáng vô cùng xinh đẹp. Nó cực kỳ yếu ớt, nhưng dưới nền đất tối tăm này, đột nhiên rơi vào trong tầm mắt, lại có cảm giác xinh đẹp đến lóa mắt.

Đi đến gần mới phát hiện đó là một đóa hoa xanh thẳm, lẳng lặng sinh ra ở khe đá, cánh hoa hình cánh bướm khi thì cuốn lại, lúc thì giãn ra, như có được sự sống.

Tiểu An nhẹ nhàng chạm vào một gốc cây trong số đó, những cánh hoa kia lập tức rụt lại, ánh sáng cũng biến mất theo.

Lý Thanh Sơn chưa bao giờ nhìn thấy thực vật kỳ diệu như thế, cảm giác linh khí ẩn chứa bên trong nó còn nồng đậm hơn những linh thảo mới nhìn thấy khi nãy.

Mà theo bước chân đi đến, hang động đen nhánh dần mở rộng, đóa hoa xanh thẳm kia cũng dần nhiều hơn, ba năm cây tạo thành một gốc, cực kỳ chói mắt.

Linh khí chứa đựng bên trong cũng càng thêm dày đặc, đã hơn xa động phủ Cương Thi từ lâu.

Mã Lục nói:

“Sắp đến rồi!”

Không cần hắn ta nói, Lý Thanh Sơn cũng đã dần cảm nhận được, một vệt ánh sáng xanh từ đằng trước xuyên thấu đến, chiếu sáng con đường trước mặt, như dưới mặt đất có chôn một vầng trăng xanh, đang lẳng lặng chờ đợi hắn đi đào lấy.
Đường hầm dài đăng đẳng đột nhiên nhìn thấy điểm cuối, Lý Thanh Sơn có chút vội vàng mà đi về phía trước, ánh sáng kia cũng trở nên càng thêm lóa mắt, đi đến cửa hang động, hắn lại đột nhiên dừng chân, trợn to hai mắt, chấn động trước cảnh tượng trước mắt.

Trước mặt hắn là một gò đất lớn chừng một sân bóng, trong đó có mọc hàng ngàn hàng vạn gốc cây hoa, tỏa ra ánh sáng xanh trong đêm đen, chiếu sáng toàn bộ hang động, đó là một biển hoa lấp lánh ánh sáng, trên biển hoa còn có rất nhiều con bướm bay múa, như ảo như mộng.

Đây là cảnh tượng chỉ có thể nhìn thấy được trong những giấc mơ sâu.

Tay áo của Tiểu An chạm đến một đóa hoa xanh thẳm đã hoàn toàn nở rộ. Không ngờ đóa hoa xanh thẳm kia lại đột nhiên rụng khỏi cành lá, biến thành một con bướm phát ra ánh sáng xanh xinh đẹp, bay lướt qua một quỹ đạo xinh đẹp.
Những con bướm kia lại được sinh ra từ trong những linh thảo này, chúng nó là tinh linh của linh thảo.

Bình Luận (0)
Comment