Chương 304: Ta Mời - Đại Thánh Truyện - Thuyết Mộng Giả - Truyện Tiên Hiệp - Created with GetTextFromHtml-V1.5.6 - Written by Mkbyme
Chương 304: Ta Mời
Lý Thanh Sơn quay về trang viên ngoài thành, mấy ngày này, mỗi ngày hắn đều ăn đan dược luyện công, cuộc sống đột nhiên trở nên bình tĩnh, nhưng có Tiểu An làm bạn, cũng không cảm thấy nhàm chán. Chỉ là những lúc uống rượu sẽ cứ cảm thấy thiếu mất một người uống cùng, có chút cô đơn.
Hôm sau, Dư Sơ Cuồng dẫn theo Dư Tử Kiếm đến nhà cảm tạ, còn nói Mã Siêu Quần đã về núi Kê Đô, đồng thời còn nói sẽ không quay về.
Đến cuối cùng thì Lý Thanh Sơn vẫn không mở cửa cho họ, chỉ đứng bên trong cửa nói với họ:
“Đi đi!”
Giả bộ thành một cao nhân ẩn sĩ đích thực, chỉ vì cảm thấy không có gì để nói, không lẽ lại đi nói:
“Gả con gái của ngươi cho ta!”
Sau ngày hôm đó, mỗi ngày tiệc rượu được đưa đến càng thêm phong phú, nhưng Lý Thanh Sơn bưng chén rượu lên rồi lại buông uống, từng trải qua đoạn thời gian vui vẻ uống rượu cùng nhau, đột nhiên lại cảm thấy uống rượu suông như thế này thật khó uống.
Đột nhiên, hắn hơi thay đổi sắc mặt, đi vào trong hang động lớn, chỉ thấy có một bóng hình đang từ từ đi đến trong bóng đêm, cơ thể to lớn, đầu bóng loáng, không phải Mã Lục thì còn là ai.
Lý Thanh Sơn cười ha ha:
“Cuối cùng ngươi cũng đến rồi.”
Mã Lục nhìn thấy Lý Thanh Sơn, há to miệng cười ngây ngô.
Lý Thanh Sơn nhìn thấy rõ dáng vẻ của hắn thì lại vô cùng kinh ngạc:
“Ngươi làm sao thế?”
Áo khoác đỏ của Mã Lục đã rách tứ tung, trên mặt và cơ thể còn có thêm một ít vết thương.
Mã Lục ngồi phịch xuống bàn tròn do mấy bình rượu ghép thành, sau đó lấy ra một trái cây đỏ tươi từ trong tay áo ra, nhét vào tay Lý Thanh Sơn.
Trái cây kia khá dài, tròn tròn, nhìn cực kỳ xinh đẹp, tỏa ra mùi hương thơm đến lạ lùng, làm cả sơn động đều thơm.
Lý Thanh Sơn vội vàng tìm một đống đan dược chữa thương từ trong túi bách bảo ra.
Mã Lục ăn xong lập tức nhắm mắt, ngã đầu xuống đất, vang lên tiếng ngáy rung trời, vậy mà lại ngủ mất.
Mà trong quá trình này, miệng vết thương trên người hắn từ từ khép lại, đến cả áo khoác đỏ trên người hắn cũng dần lành lặn lại, có lẽ là một loại thủ đoạn tự khôi phục của hắn.
Lý Thanh Sơn nhìn trái cây trong tay, đột nhiên cười khổ:
“Cái này không phải là khoai lang sao?”
Nó còn được gọi là củ khoai, khoai ngọt, nếu nói chuẩn hơn thì còn có thể gọi là khoai lang đỏ, nhưng tóm lại vẫn cứ là khoai lang.
Nhưng linh khí ẩn chứa bên trong còn nhiều gấp mười lần những cây nhân sâm mà Lý Thanh Sơn từng có được, vừa nhìn là biết ngay là thiên tài dị bảo.
Trong khoảng thời gian ngắn, hắn và Tiểu An hai mặt nhìn nhau.
Trong lòng Lý Thanh Sơn có rất nhiều thắc mắc, rốt cuộc thì củ khoai lang này từ đâu ra? Rốt cuộc là ai lại có thể làm hắn bị thương? Nhưng cũng chỉ có thể chờ đến khi hắn tỉnh lại mới có thể hỏi rõ ràng.
Cũng may lần này Mã Lục ngủ rất sâu nhưng cũng tỉnh lại rất nhanh, không đến một canh giờ đã mở to hai mắt, nhìn áo khoác đỏ đã trở nên ngăn nắp của bản thân, cười nói với Lý Thanh Sơn:
“Dùng tốt!”
Lý Thanh Sơn giơ củ khoai trong tay lên:
“Đây là cái gì?”
“Ăn, ta mời!”
Lý Thanh Sơn nói:
“Ngươi nói cho ta biết là chuyện gì trước, rồi ta lại ăn cũng không muộn.”
Mã Lục khoa tay múa chân nói một lượt, tuy rằng mồm mép không rõ, ngôn ngữ lộn xộn.
Nhưng Lý Thanh Sơn vẫn hiểu được đại khái đầu đuôi câu chuyện. Thì ra khoai lang này tự sinh ra dưới lòng đất, ở trong khu vực lãnh địa của Mã Lục, lẽ ra phải do hắn tự do chi phối.
Nhưng những năm gần đây có một tên yêu tướng khác đang liên tục xâm chiếm lãnh địa của hắn, cuối cùng cũng đến linh căn của cây khoai lang này, cho nên mỗi khi khoai lang chín, hai yêu tướng lại phải đấu tranh một trận.
Vốn dĩ Mã Lục tương đối mạnh hơn, nhưng hắn chỉ lẻ loi một mình, mà yêu tướng kia lại có rất nhiều đàn em, mỗi lần đều đánh không lại số đông, cho nên Mã Lục thua nhiều thắng ít, lần này cũng khó khăn lắm mới cướp được một củ khoai ra.
Mã Lục vốn còn đang cười ngây ngô, vui vẻ vì chuyện này, nhưng càng nói lại càng cảm thấy khó chịu, đột nhiên gào khóc.
Như thế Lý Thanh Sơn mới biết thì ra dưới lòng đất cũng không được yên ổn, mà yêu tướng cũng có phiền não của yêu tướng, giơ tay vỗ lên cái đầu trọc của Mã Lục một cái bốp, quát:
“Đừng khóc, không có tiền đồ!”
“Ngươi cũng đánh ta!”
Mã Lục nức nở nói, méo miệng càng khóc dữ dội hơn.
Lý Thanh Sơn quát:
“Hắn có đàn em, không lẽ ngươi không có sao?”
Mã Lục lắc đầu, hít nước mũi, hai mắt rưng rưng nhìn qua.
Lý Thanh Sơn ôm vai Tiểu An:
“Chúng ta làm đàn em của ngươi!”
Tuy rằng hắn không thích mấy người bạn phiền phức, nhưng hắn tuyệt đối sẽ không ngó lơ những phiền phục của bạn bè.
“Các ngươi...”
Tiểu An chỉ vào củ khoai lang trong lòng bàn tay Lý Thanh Sơn, mím môi cười nói:
“Cái này giống ngươi hơn!”
Lý Thanh Sơn đứng thẳng người:
“Đi thôi, chúng ta đi xuống dưới xem thử!”
Đem theo tất cả lương thực, rượu và thức ăn, ba người đi xuống nền đất đen nhánh, cuối cùng thì Lý Thanh Sơn cũng mở ra con đường yêu ma của hắn, đi vào một thế giới yêu ma tung hoành.
...
Dưới sự dẫn dắt của Mã Lục, liên tục đi xuống những hang động quanh co khúc chiết, liên tục đi xuống sâu hơn. Mươi trượng, trăm trượng, mãi đến khi chính hắn cũng không tính được nữa.
Lý Thanh Sơn chưa bao giờ đi sâu xuống dưới nền đất đến mức này, nhưng khung cảnh bên dưới nền đất lại khác với trong trí tưởng tượng của hắn, nơi đây cũng không hoang vắng nghèo nàn, ngược lại nơi đâu cũng có bí ẩn, chứa đựng bảo tàng Lý Thanh Sơn chưa bao giờ gặp qua.